Dịch: Aluco
Bachngocsach
Hai người một lời không hợp, lập tức lập sinh tử văn tự muốn đem tính mạng của mình ra đánh cuộc ngay lập tức.
Hai gã khác đệ tử hiển nhiên cũng không nghĩ tới diễn biến lại thành như vậy, không khỏi sững sờ tại chỗ, cả hai nhìn lẫn nhau trong lòng đầy lo lắng.
Bọn hắn cũng không phải lo lắng Đinh Hạo Thần có thể đánh chết Diệp Vân, mà là lo lắng tuy rằng đã lập sinh tử văn tự, nhưng cũng là trái với quy tắc, ít nhất ở chỗ này cũng không cho phép đem tính mạng ra đánh cuộc, nếu như bị Thiên Vận Tử biết được, rất có thể tất cả mọi người không trốn thoát khỏi liên quan.
Thiên Vận Tử là người nào? Chính là Trưởng lão của Thần Tú Cung chưởng quản giới luật pháp quy, thủ tọa của Tuyệt Tâm Phong, tuy rằng thoạt nhìn cũng coi như hòa ái dễ gần, nhưng mà một khi vi phạm đến môn quy, thủ đoạn của hắn ngẫm lại lập tức không rét mà run.
“Đinh sư huynh, nếu không hay là bỏ đi?” Tên đệ tử cầm trường kiếm màu vàng nhạt trong tay, thấp giọng nói ra.
“Đúng vậy a đúng vậy a, không đáng cho Đinh sư huynh ngươi cùng tiểu tử này chấp nhặt, nếu là bởi vậy làm trễ nải việc khảo hạch sắp tới, như vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.” Tên còn lại gật đầu phụ họa.
Đinh Hạo Thần lạnh lùng đảo mắt qua hai người, nói: "Sinh tử văn tự đã lập xong, các ngươi muốn ta phải cúi đầu?
Hai người khẽ giật mình, trên trán toát ra mồ hôi ròng ròng, thấp giọng nói: “Không dám, chúng ta sai rồi.”
Diệp Vân nhìn Đinh Hạo Thần, cười nói: “Quả nhiên là sư huynh, hai tên sư đệ thuộc hạ giống như hai con chó săn, bị quát tháo mà không dám có nửa câu oán hận, có ý tứ.”
Hai người đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ hung quang. Trước mặt Đinh Hạo Thần bọn hắn chỉ có thể khúm núm, nơm nớp lo sợ, nhưng mà trước mặt Diệp Vân, bọn hắn vẫn là cao thủ Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, mà Diệp Vân chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng tay mơ, cho dù cái tên tay mơ vừa rồi chỉ một chưởng đã đánh trọng thương tên đệ tử ký danh kia, chỉ là bởi vì thừa dịp tên kia không sẵn sàng đánh lén mà thôi.
“Ngươi xem, thời điểm hai người các ngươi nhìn ta cũng rất có khí thế, vừa rồi lúc Đinh Hạo Thần quát tháo các ngươi cũng có khí thế như vậy. Người tu hành như chúng ta, tâm nếu không mạnh, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cho dù ngưng luyện Kim Đan, trở thành đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử, thì có ích lợi gì đây? Người tu hành, trong lòng phải gan dạ, phải dũng cảm, có can đảm chiến đấu với Thiên Đạo, mới có thể dũng mãnh tinh tiến, chưa từng có từ trước đến nay.” Diệp Vân hai tay chắp sau lưng, mang trên mặt một tia trào phúng.
“Khoác lác thì ai không nói được? Ngươi chỉ là một tên Trúc Cơ cảnh tứ trọng tay mơ, cũng dám phát ngôn bừa bãi, quả thực láo xược.” Tên đệ tử cầm trong tay trường kiếm màu vàng nhạt tức giận quát.
Diệp Vân trong mắt mang theo thương cảm cùng bi ai, nhìn nhìn hai người, nói: “Các ngươi trong lòng đã không có dũng khí, nhưng mà thôi kệ, ba người cùng lên đi, không nên lãng phí thời gian của ta.”
“Muốn chết.” Hai gã đệ tử cùng gầm lên, quang ảnh trong tay bắt đầu khởi động, khí thế bốc lên, sát ý từ trong mắt bắn ra tựa hồ giống như ngưng thực, đánh về phía Diệp Vân.
Diệp Vân hai tay chắp sau lưng như trước, không có chút nào cải biến, thậm chí vẻ trào phúng độc nhất vô nhị “độc quyền” trên mặt vẫn như lúc trước, thậm chí càng sâu sắc thêm một ít.
Sát ý chính là sự ngưng tụ của thần hồn chi lực, nếu là tu vi thấp mà nói, đối mặt cao thủ dùng Thần Niệm áp bách sẽ phải mất đi sức chiến đấu, hai gã đệ tử hiển nhiên cũng có ý tứ này, đều muốn dựa vào sự cao hơn Diệp Vân ba bốn cảnh giới để áp bách hắn.
Nhưng mà, bọn hắn hiển nhiên đã chọn sai người. Thần hồn của Diệp Vân trải qua Tiên Ma Chi Tâm lúc nào cũng rèn luyện, lại nhiều lần thân ở vào tình huống cửu tử nhất sinh, Linh Hồn ý chí đã sớm rèn luyện giống như Tinh Cương, căn bản không có khả năng bị bọn hắn dùng thần hồn chi lực làm cho rung chuyển.
Trong mắt hai gã đệ tử hiện lên vẻ kinh ngạc, bọn hắn tuy rằng nghĩ đến Diệp Vân có thể chịu được thần hồn công kích, lại không nghĩ rằng hắn lại thoải mái dễ dàng như vậy.
“Thăm dò đã xong, có phải muốn cùng tiến lên hay không?” Diệp Vân trào phúng vừa cười vừa nói.
Hai người hai mặt nhìn nhau, đến giờ phút này ngược lại lại không dám xuất thủ.
Đinh Hạo Thần nhìn thấy, lãnh ý càng lớn: “Cút ngay, hôm nay ta sẽ để cho tử vong hư ảnh thôn phệ huyết nhục của ngươi, bồi dưỡng thần hồn.”
Quang ảnh đen kịt trên đỉnh đầu hắn lưu chuyển, Âm Phong nổi lên từng trận, phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.
“Ngươi nói nhảm dài dòng đã nửa ngày, muốn động thủ thì tranh thủ thời gian nhanh đi, bằng không thì ta đi... Ngủ đây.” Diệp Vân khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng.
Đinh Hạo Thần làm sao có thể nhịn được sự khiêu khích của Diệp Vân như vậy, tiếng rít nổi lên bốn phía, thân hình lập tức hóa thành hư ảnh, cùng sương mù màu đen trên đỉnh đầu dung hợp cùng một chỗ, chỉ thấy một bóng người cao mấy trượng, hầu như toàn bộ đều do khí vụ màu đen tạo thành nhắm về phía Diệp Vân nhào tới.
Phạm vi trong vòng trăm trượng một mảnh lờ mờ, Âm Phong cuồn cuộn phát ra tiếng thét chói tai, tựa hồ có u hồn ở trong đó khóc thét, lại coi như có Lệ Quỷ lâu lâu lại tru lên.
Lông mày Diệp Vân chau lên, trong lòng của hắn đã có chút ít kinh ngạc, Thần Tú Cung chính là siêu cấp tông môn tại Đại Tần đế quốc, Thiên Vận Tử lại là Trưởng lão chấp chưởng hình phạt trong nội cung. Mà Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền phương pháp tu hành cũng là đường đường chính chính, quang minh chính đại. Tại sao Đinh Hạo Thần lại tu luyện Quỷ đạo? Đừng nói là Thần Tú Cung đệ tử loại gì cũng đều thu?
Không đợi Diệp Vân tìm được đáp án, bóng người đen kịt đã bổ nhào vào trước người của hắn, dường như một tấm lưới lớn đen kịt bao hắn lại, sau đó thôn phệ.
Lông mày Diệp Vân chau lên, khóe miệng nổi lên một vòng trào phúng, trong tay Tử Ảnh lập loè, phảng phất giống như rung động giống như nhộn nhạo tuôn ra, trong chớp mắt lập tức chấn động một nghìn lẻ hai mươi tư lần.
“Diệt Thế Thần Lôi!”
Theo tiếng quát khẽ của Diệp Vân, trong giây lát bên cạnh hắn tiếng sấm nổi lên từng trận, điện quang lập loè, trong khoảnh khắc ngưng tụ thành một mảnh, hội tụ bên trên Tử Ảnh Kiếm, đâm thẳng vào bóng người đen kịt.
Oanh long long!
Điện xà bay múa, tiếng sấm vang rền.
Tử sắc lôi điện mênh mông cuồn cuộn, chia cắt trời xanh. Bóng người đen kịt kia hiển nhiên không ngờ Diệp Vân vậy mà lại thi triển ra công kích lôi điện cường đại như thế, phải biết rằng u hồn lạnh như băng này chính là Cửu U trong âm hàn chi khí, mà lôi điện chính là sự trừng phạt vạn vật trong Thiên Địa, là năng lượng cương liệt nhất, chính là khắc tinh của âm hàn chi lực.
Diệt Thế Thần Lôi vừa mới va chạm vào bóng người đen kịt, đã nghe được một tiếng hét thảm, bóng người đen kịt lập tức thu nhỏ lại, sau đó đột nhiên lui về phía sau, trực tiếp bay vút ra trăm trượng, từ trên không trung rơi xuống.
Bóng người đen kịt khôi phục trở lại bình thường, Đinh Hạo Thần sắc mặt trắng bệch đứng đấy, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
“Ngươi lĩnh ngộ lôi linh khí?” Trong tiếng nói của Đinh Hạo Thần hiển nhiên có chút kinh hãi.
“Như thế nào? Sợ? Không phải mới vừa còn lập sinh tử văn tự sao? Ngươi bây giờ nếu muốn nhận thua ta chưa chắc đáp ứng.” Diệp Vân cười lành lạnh nói.
Tử Ảnh Kiếm Diệp Vân trong tay dường như vật còn sống, theo ngữ khí lên xuống của hắn tản ra ánh sáng màu tím nhạt, ánh sáng tím nhạt từng vòng nhộn nhạo tuôn ra, xa xa nhìn lại, trông rất đẹp mắt.
“Đúng là ta đã xem nhẹ ngươi rồi, không nghĩ tới ngươi vậy mà tìm hiểu lôi linh khí, trách không được có thể có được sư tôn ưu ái, cảnh giới mới chỉ là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng lại trở thành đệ tử ký danh.” Đinh Hạo Thần thở sâu, sắc mặt trở nên khó coi.
Đinh Hạo Thần kỳ thật cũng không bị thương, vừa rồi Diệp Vân chém ra một kiếm hắn đã phát giác được lực lượng lôi điện trong đó, trong nháy mắt đã quyết định thối lui rất nhanh. Diệt Thế Thần Lôi nhìn qua như chém trúng hắn, kỳ thật cũng không đánh trúng, chẳng qua chỉ làm hao phí đại lượng chân khí của Đinh Hạo Thần, nhưng hắn cũng không bị thương tổn nghiêm trọng.
“Nói nhảm dài dòng, sinh tử văn tự đã lập xong, mau lên đây nhận lấy cái chết.” Diệp Vân khẽ rung lên Tử Ảnh Kiếm trong tay, trong mắt mang theo cười nhạo.
Đinh Hạo Thần có thể trở thành đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử, tất nhiên không phải dựa vào sự ngang ngược càn rỡ để sinh tồn. Sau khi hắn phát hiện Diệp Vân có thể chém ra một kiếm như thế, tất cả khinh thường đều thu hồi, nửa điểm không để lại.
Giờ khắc này Đinh Hạo Thần mới chính thức coi Diệp Vân là đối thủ, là đối thủ có thể cùng hắn cạnh tranh làm đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử.
“Lôi điện chi lực cùng Cửu U âm hàn chi khí của ta chính là hai cái cực hạn đối lập tồn tại, làm đối thủ lẫn nhau, là khắc tinh lẫn nhau. Nếu không phải vừa rồi khinh địch, ngươi chưa hẳn có thể phá giải Cửu U âm hàn chi khí của ta. Hiện tại, ta lập tức cho ngươi mở mang kiến thức chính thức một chút Thần Quỷ Chi Đạo sẽ kinh khủng đến cỡ nào.”
Đinh Hạo Thần thở sâu, cầm lấy thứ gì đó không biết đút vào trong miệng, khí thế cả người hắn lập tức khôi phục, hơn nữa tăng lên liên tục. Tử vong hư ảnh đen kịt kia cũng không thấy xuất hiện, tựa hồ hắn cũng biết việc mượn tử vong hư ảnh đã không còn khả năng mà lại bị lôi linh khí của Diệp Vân chém giết.
Loan đao đen sì như mực lại càng phát ra màu đen kịt, trên thân đao phảng phất như có hắc động nhìn không rõ, hấp thu sạch sẽ tất cả hào quang, xa xa nhìn lại, chỉ có một màu đen kịt, ngay cả không gian hai bên cũng không thấy một chút nào ánh sáng.
“Cây đao của ta tên là Cửu U Thí Ma Trảm, chính là dùng Cửu U âm hàn chi lực, lấy Thần Quỷ Chi Đạo thúc giục, một đao chém ra, Thần Ma lui tránh, tu luyện tới cực hạn, ngay cả Viễn Cổ Thần Ma cũng không cách nào ngăn cản. Ngươi có thể chết dưới đao này, coi như là may mắn.” Lòng tin của Đinh Hạo Thần đã khôi phục, ánh mắt của hắn nhìn vào loan đao đen kịt, trong mắt lóe ra dị sắc.
“A, vậy sao? Ngươi cứ nói nhảm nhiều như vậy, đến cùng có chém hay là không chém.” Diệp Vân nhìn thoáng qua, nói đầy vẻ trào phúng.
Đinh Hạo Thần cũng không tức giận, nhìn thanh loan đao trong tay tựa như đang ngắm tác phẩm nghệ thuật.
Đột nhiên, quang ảnh màu đen lập lòe trên người Đinh Hạo Thần, từng tia sương mù màu đen nhanh chóng bắn ra từ trong lỗ chân lông, trên không trung đan vào nhau có thể thấy được rõ ràng.
Vô số sương mù màu đen đột nhiên thu vào, hóa thành một đạo quang ảnh rơi vào bên trên loan đao đen sì như mực.
Trong một chớp mắt, thanh loan đao đen kịt vạn đạo quang hoa đại phong (ánh sáng rọi tùm lum như bông hoa phóng lớn), lực lượng tràn đầy bành trướng một cách mãnh liệt, phạm vi trong vòng trăm trượng nổi lên từng trận Âm Phong, thiên hôn địa ám.
Hai gã đệ tử đứng ở bên cạnh Đinh Hạo Thần căn bản không chịu nổi Âm Phong như thế, không khỏi sắc mặt đại biến, thân hình lập lòe đã thối lui ra ngoài hơn trăm trượng, trên trán mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ muôn phần.
Ngay cả Trịnh Đồng sắc mặt cũng khẽ biến, có chút lo lắng mà nhìn về phía Diệp Vân, sau đó cũng lắc đầu rồi nhanh chóng thối lui, thối lui ra khỏi đó tầm hơn mười trượng.
Ánh mắt Diệp Vân sáng ngời, trong ánh mắt không có chút nào hoảng sợ hay sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn cùng kích động.
Diệp Vân có thể cảm nhận được trong một đạo công kích này ẩn chứa lực lượng cường đại đến cỡ nào, Cửu U Thí Ma Trảm này nếu là tu luyện tới cực hạn, chỉ sợ thật sự sẽ theo như lời của Đinh Hạo Thần, chém giết Thần Ma.
Bất quá, Đinh Hạo Thần giờ phút này tu vi chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, nếu muốn dựa vào Cửu U Thí Ma Trảm đánh chết Thần Ma thì chỉ là người si nói mộng. Uy lực một chiêu này, chắc hẳn cũng chỉ có thể làm cho cao thủ Kim Đan Cảnh nhất trọng có chút kiêng kị mà thôi, còn rất kém xa.
Âm Phong nổi lên từng trận, quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp.
Diệp Vân thân ở trong đó, ngược lại vô cùng bình tĩnh, linh đài lại càng thanh minh, hắn nhìn vào Tử Ảnh Kiếm đang cầm trong tay bên trên không ngừng xuất hiện những làn sóng nhộn nhạo như sóng vi-ba, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười như có như không.
Vào giờ khắc này, trong đầu hắn rõ ràng rõ ràng xuất hiện nửa thiên tàn phổ thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, vô số đạo điện mang kia xuyên thẳng và hội tụ, hình thành một đạo pháp quyết vận hành đặc biệt, tuy rằng trong đó có thật nhiều đoạn chỗ không cách nào liên hệ, nhưng vẫn làm cho Diệp Vân có cảm ngộ mới.
“Chiêu thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm quả nhiên không giống bình thường, vậy mà lại có biến hóa như vậy.”
Nụ cười trên khóe miệng Diệp Vân lại càng tươi tắn, ánh mắt của hắn chậm rãi ngước lên, nhìn về phía mây đen lờ mờ, nhìn về phía Đinh Hạo Thần sắp ra chiêu.
Đinh Hạo Thần tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Vân, cũng như thấy được khóe miệng của hắn nổi lên nụ cười trào phúng.
“Cửu U Thí Ma Trảm!”