Dịch: Aluco
Bachngocsach
Sự cường đại của Cửu U Thí Ma Trảm đã vượt quá dự kiến của Diệp Vân, nếu chỉ dựa vào Lôi Vân Điện Quang Kiếm chắc chắn không đủ để nghịch chuyển cục diện, cho dù Diệp Vân đã tìm hiểu ra một ít huyền bí của thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm.
Tại thời khắc cuối cùng, Diệp Vân quyết định thật nhanh, đem Kiếm Ý dung nhập vào bên trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm. Kiếm Ý chính là phương pháp công kích sắc bén nhất dưới đời này, trảm phá Thiên Địa, không gì không phá được.
Thực lực của Diệp Vân đúng ra có thể dây dưa cùng cao thủ Kim Đan Cảnh sơ kỳ, hắn cứ tưởng rằng công kích của Đinh Hạo Thần dù có mạnh cỡ nào cũng chưa chắc đánh bại được mình, nhưng mà Diệp Vân không nghĩ tới chiêu Cửu U Thí Ma Trảm thuộc về Quỷ đạo lại cường hãn đến mức này, nếu hắn không thi triển ra Kiếm Ý thì khả năng ngăn cản không nổi.
Tuy rằng, Diệp Vân cũng không muốn để lộ việc mình đã lĩnh ngộ kiếm chi chân ý, nhưng vào giờ khắc này đã không còn có lựa chọn nào khác, chỉ có đem Kiếm Ý dung nhập vào kiếm chiêu, mới có thể triệt để đánh bại Đinh Hạo Thần, nếu không với thực lực của hắn ngày hôm nay, một khi bị Cửu U Thí Ma Trảm đánh trúng, chỉ sợ không chết thì bản thân cũng bị trọng thương.
Đệ tử ký danh thuộc hạ của Thiên Vận Tử, thoạt nhìn không có một tên nào dễ trêu đấy.
Đinh Hạo Thần thân tử linh tiêu, máu tươi chảy xuôi trên đất.
Diệp Vân thu kiếm đứng đó, trong ánh mắt không có bất kỳ tình cảm nào, chẳng qua chỉ liếc nhìn thi thể của Đinh Hạo Thần trên mặt đất, quay người đi về phía Trịnh Đồng.
“Diệp Vân sư đệ, ngươi, ngươi thật sự đã giết hắn?” Trịnh Đồng đến bây giờ còn không thể tin được Đinh Hạo Thần lại bị Diệp Vân dùng một kiếm chém giết.
“Đúng ra là hắn có thể không chết đấy.” Diệp Vân trả lời một cách thản nhiên.
Trịnh Đồng tất nhiên biết rõ vì sao Diệp Vân lại nói như vậy, vừa rồi nếu không phải Đinh Hạo Thần cố ý yếu thế, muốn thừa dịp trong khoảnh khắc Diệp Vân thu chiêu thu hồi năng lực đột nhiên phản kích, thì tối đa hắn cũng chỉ bị thương mà thôi, căn bản không có khả năng thân tử linh tiêu.
“Không sao, ngươi cùng hắn ký kết sinh tử văn tự, nếu thủ tọa hỏi đến ta lập tức đem ngọc giản giao cho lão nhân gia người, chắc có lẽ không có việc gì.” Trịnh Đồng thở sâu, thấp giọng nói ra.
Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: “Chỉ là một tên Đinh Hạo Thần, chết thì cũng đã chết rồi. Trong vòng mấy chục năm qua số lượng đệ tử ký danh chết đi còn ít hay sao? Ta nghĩ sư tôn sẽ không bởi vì một tên đệ tử ký danh đã chết mà trách phạt ta, dù sao ta mới là tên đệ tử thứ tư chính thức của hắn.”
Thanh âm của Diệp Vân nói ra vô cùng thản nhiên nhưng cực kỳ kiêu ngạo, căn bản không để những đệ tử khác vào trong mắt.
Trịnh Đồng cũng khẽ giật mình, vừa định nói một ít lời cứng rắn nhưng đột nhiên bị nghẹn ở yết hầu, rút cuộc nói không nên lời.
“Đúng thế, trong hơn mười năm qua, ta đã thấy có vài tên đệ tử thân tử linh tiêu, hóa thành mây khói. Là đệ tử ký danh của Thủ tọa a...”
Vẻ mặt Trịnh Đồng đầy xúc động, khẽ lắc đầu.
“Trịnh sư huynh, nếu như không có chuyện gì khác, ta đây xin phép đi về trước.” Diệp Vân dứt lời, lập tức quay đầu bỏ đi.
Trịnh Đồng nhìn bóng lưng của hắn, gật đầu nói: “Diệp Vân sư đệ ngươi cứ việc dốc lòng tu luyện, ta nghĩ sau ngày hôm nay chắc cũng sẽ không có ai tới quấy rầy ngươi. Ta trước hết đem tên gia hỏa bị thương này đi chữa trị, có thể sống sót hay không thì phải xem vận mệnh của hắn rồi.”
Diệp Vân phất phất tay, cũng không quay đầu lại, trực tiếp xuyên qua cấm chế nơi sân nhỏ của hắn, biến mất không thấy gì nữa.
“Trịnh sư huynh, Đinh Hạo Thần chết rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hai gã đệ tử còn đứng ở bên cạnh Trịnh Đồng, nơm nớp lo sợ mà hỏi thăm.
Trịnh Đồng liếc nhìn hai người, trầm ngâm một lát, nói: “Các ngươi cảm thấy lần khảo hạch đệ tử ký danh này, có hi vọng thắng được sao?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, một người lắc đầu nói: “Tất nhiên là không được, ngay cả Đinh Hạo Thần tu vi còn hơn xa chúng ta, nói chi là Diệp Vân.”
Tên còn lại gật đầu nói: “Đúng vậy, tu vi của Diệp Vân quá quỷ dị. Trịnh sư huynh, ngươi vừa rồi có cảm nhận được hay không tựa hồ có một loại lực lượng cường đại cực kỳ thần kỳ theo một chiêu kia của Diệp Vân xuất ra?”
Trịnh Đồng nhíu mày, nói: “Diệp Vân sư đệ trên người có thật nhiều bí mật, có lẽ ngoại trừ thiên phú hơn người, hắn còn nắm giữ thần thông mà chúng ta khó có thể tưởng tượng nổi, bằng không mà nói, thủ tọa làm sao có thể thu một tên chỉ là Trúc Cơ Cảnh tam trọng như hắn làm đệ tử ký danh.”
“Trịnh sư huynh, là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng.” Tên đệ tử ký danh bên trái lập tức cải chính.
Trịnh Đồng nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Thời điểm mấy ngày trước lúc Diệp Vân sư đệ vừa mới tới, hắn mới chỉ là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, hơn nữa nhìn qua cũng không thấy hắn sắp đến thời điểm đột phá.”
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ. Tuy nói có thể trở thành đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử bọn hắn từng người đều là thiên phú dị bẩm trong thế hệ hiện tại, sự lĩnh ngộ so với đệ tử bình thường mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà, nếu muốn chỉ trong mấy ngày mà từ Trúc Cơ Cảnh tam trọng đột phá đến tứ trọng, đó là sự tình nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nếu là nói đang sắp đột phá, hết thảy sẵn sàng, như vậy bế quan mấy ngày có lẽ cũng như nước chảy thành sông. Nhưng mà, Trịnh Đồng đã nói rõ, nhìn thấy hắn cũng chưa đến thời điểm đột phá, nói rõ khoảng cách đến Trúc Cơ Cảnh tứ trọng còn có sự chênh lệch không nhỏ.
Nhưng mà, chỉ trong vòng mấy ngày, thời điểm Diệp Vân xuất hiện lần nữa, rõ ràng đã đột phá đến Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, thiên phú như vậy quả thực làm cho da đầu người ta run lên, quả thực không dám tưởng tượng.
Thế nhưng là, Diệp Vân chẳng những đột phá cảnh giới nhanh chóng, thần thông mà hắn sở hữu đúng là mới nghe lần đầu. Trên người lại mang cái thứ tìm hiểu khó khăn nhất là lôi linh khí, lại có được thần thông lôi hệ vô cùng cường đại. Đặc biệt là chiêu kiếm cuối cùng kia, đã trảm phá hoàn toàn Cửu U Thí Ma Trảm được thi triển toàn lực, một kiếm nhìn như đơn giản, thế mà đã trảm phá vòm trời, xẹt qua Đinh Hạo Thần, chém giết hắn một cách nhẹ nhàng, thân tử linh tiêu.
Diệp Vân đối với thực lực của Đinh Hạo Thần chỉ có thể phán đoán một cách sơ sài, nhưng mà hai tên đệ tử ký danh này đi theo Đinh Hạo Thần đã rất lâu, đối với tu vi của Đinh Hạo Thần đã quá quen thuộc, nếu hắn thi triển toàn lực có thể chống lại cùng cao thủ Kim Đan Cảnh nhị trọng bình thường, nếu đặt hắn ở bất kỳ tông môn nào cũng được coi là đệ tử tinh nhuệ có thiên phú tuyệt luân, chắc chắn sẽ được đào tạo đặc biệt.
Nhưng mà, ngay cả Đinh Hạo Thần có được tu vi như vậy lại bị một tên chỉ có tu vi là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng như Diệp Vân một kiếm chém giết, như vậy thực lực chân chính của Diệp Vân, có thể tưởng tượng kinh khủng đến thế nào.
Trên trán hai người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, theo gương mặt lăn xuống, mồ hôi to như hạt đậu nhỏ xuống trên mặt đất, trong lòng của bọn hắn chỉ còn lại hoảng sợ cùng kinh hoàng.
“Bây giờ các ngươi còn cảm thấy có thể sống sót an toàn trong kỳ khảo hạch đệ tử ký danh sắp tới hay không?” Thanh âm của Trịnh Đồng vang lên.
Vẻ mặt hai người đầy hoảng sợ, lắc đầu.
“Tự giải quyết cho tốt a, đệ tử ký danh của thủ tọa, mặc dù ở trong Thần Tú Cung hầu như có thể hoành hành ngang ngược, nhưng nếu không thể trở thành đệ tử chính thức mà nói, các ngươi chẳng là” cái đinh “gì, lúc nào cũng có khả năng sẽ vẫn lạc.” Trịnh Đồng liếc nhìn hai người chậm rãi nói ra, sau đó chậm rãi đi trở về chỗ ở của mình, mang theo tên đệ tử kia đang nằm ở bên trên phiến đá.
Còn lại hai gã đệ tử yên lặng đứng đấy, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết, sau đó bay nhanh mà đi.
[❤truyen cua tui dot net ] Diệp Vân xếp bằng ở trên giường trong căn phòng nhỏ, con mắt khép hờ, trong đầu xuất hiện những hình ảnh giao thủ vừa rồi. Sau khi đi vào Thần Tú Cung, hắn vậy mà thấy được thần thông Quỷ đạo, trước đó hắn biết được chẳng qua là từ trong sách vở, căn bản không có bất luận khái niệm gì.
Thần Tú Cung đúng là nơi chứa chấp đủ loại người, thần thông đủ loại đều có ở đây, ngay cả thần thông Quỷ đạo cũng có thể xuất hiện trên người đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử thủ tọa Tuyệt Tâm Phong. Cái gọi là thần thông công pháp không phân chính tà, chỉ nhìn vào tâm tính của người thi triển.
“Lão tổ, vừa rồi ta thi triển ra Kiếm Ý, có thể bị bọn hắn phát hiện hay không?”
Đối với cái chết của Đinh Hạo Thần, Diệp Vân không để ở trong lòng, chẳng qua hắn lo lắng Kiếm Ý đã bị bộc lộ ra. Biểu hiện lúc đầu của hắn là bản thân mang lôi linh khí cùng băng linh khí, nếu như còn có Kiếm Ý bên người, chỉ sợ sẽ khiến những cao thủ khác của Thần Tú Cung chú ý. Nếu có thể trở thành đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử thì quá tốt, bằng không mà nói, tất nhiên sẽ có phiền toái không tưởng được tìm tới.
“Ngay thời điểm đó, thì với thần thông cùng cảnh giới của những đệ tử kia cộng thêm sự quấy nhiễu của thần thông Quỷ Đạo chắc chắn không có khả năng phát hiện ra. Bất quá nếu là cao thủ Nguyên Anh Cảnh như Thiên Vận Tử ở bên cạnh quan sát, vậy thì không nhất định rồi.” Kiếm Đạo lão tổ nghe vậy, thấp giọng trả lời.
Diệp Vân nhíu mày, trầm ngâm sau nửa ngày, nói: “Như vậy cũng không sao, dù sao cũng đã thi triển, nếu không bị phát hiện tất nhiên là tốt nhất, nếu đã bị phát hiện rồi cũng chỉ có thể đối mặt. Chẳng lẽ nếu bị phát hiện rồi lại ngoan ngoãn tiến lên, giao nộp hết thảy mọi thứ hay sao?”
Kiếm Đạo lão tổ cười ha ha, nói: “Chính là đạo lý này. Cái thế giới này, mạnh được yếu thua, tôn sùng sức mạnh. Chỉ cần thực lực của ngươi có thể không ngừng tăng lên, như vậy cho dù ngươi kiêu ngạo, ngươi càng cuồng vọng cũng chỉ làm người khác kính sợ mà thôi.”
“Chẳng qua thật là đáng tiếc, vừa rồi ta đã tiến vào cảnh giới huyền ảo của Lôi Thần Chi Kiếm, bị bọn người Đinh Hạo Thần quấy nhiễu, giờ phút này nghĩ lại muốn tìm hiểu lần nữa, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.” Diệp Vân cực kỳ tiếc nuối, Đinh Hạo Thần chết sống căn bản hắn không để trong lòng, nếu không bị bọn họ quấy nhiễu, chỉ sợ hắn giờ phút này đã lại tìm hiểu ra một ít huyền bí của Lôi Thần Chi Kiếm.
“Không sao, cái đó gọi là số mệnh. Rất nhiều thời điểm sự đốn ngộ chủ yếu chính là cơ duyên, với thiên phú của ngươi cùng sự lĩnh ngộ đối với cảnh giới pháp tắc, nửa trang Lôi Thần Chi Kiếm tàn phổ này sớm muộn gì cũng được ngươi suy diễn ra thôi. Hiện nay trên đời có lẽ đã không có kiếm chiêu nguyên vẹn của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, sau khi ngươi có thể suy diễn ra chiêu thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm, có lẽ có thể đủ để nhìn thấy một chút da lông gì đó của chiêu thức thứ năm.”
Diệp Vân cũng không phải là người cầm không nổi thì không bỏ xuống được, tuy nói có chút tiếc nuối nhưng cũng chầm chậm để xuống. Quang ảnh trong tay hắn lưu chuyển, nửa trang kiếm phổ kia lại xuất hiện trước người hắn lần nữa, theo lôi linh khí rót vào, tử sắc lôi quang lần nữa đan vào nhau, thoạt nhìn như một đống chỉ rối.
“Vừa rồi đem ngươi Kiếm Ý dung nhập vào bên trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm, uy lực rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tuy rằng tạm thời không nên để lộ sự tồn tại của Kiếm Ý, nhưng ngươi phải luôn tu luyện, dung nhập Kiếm Ý vào kiếm chiêu, trong lúc nguy cấp Kiếm Ý chính là bùa hộ mệnh của ngươi. Bởi vì tất cả kiếm chiêu đều là công phu mặt ngoài, chỉ có Kiếm Ý mới thật sự là tinh túy.” Trong tiếng nói của Kiếm Đạo lão tổ mang theo một tia ngưng trọng.
Diệp Vân gật gật đầu, lúc trước hắn tuy rằng đã tìm hiểu Kiếm Ý, nhưng cũng không nhận thức rõ để tu hành, tuy biết rõ Kiếm Ý cường đại, nhưng lại không biết Kiếm Ý lại cường hãn đến mức này. Lúc một kiếm trảm phá Cửu U Thí Ma Trảm, chẳng qua là sáp nhập vào đó một chút da lông của một tia Kiếm Ý đã có thể phát huy ra lực công kích như vậy, nếu như có thể đem Kiếm Ý cùng kiếm chiêu dung hợp một cách triệt để, như vậy thì sự cường đại sẽ đến mức nào?
Kiếm chính là ông tổ của trăm loại binh khí, là Vương Giả nắm giữ hết thảy.
Kiếm Ý, chính là công kích mạnh nhất dưới đời này, không gì sánh được. Tất cả những ý nghĩa sâu xa trong công kích của hắn, kỳ thật đều là suy diễn từ Kiếm Ý mà ra, chỉ cần lĩnh ngộ Kiếm Ý, như vậy thì sự lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa của các loại binh khí khác sẽ dễ dàng rất nhiều.
Từ khi có được sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm tìm hiểu được lôi, hỏa, băng, không gian, Kiếm ý năm đạo pháp tắc, Diệp Vân cũng không có thời gian đem năm đạo pháp tắc này ra xem xét chỉnh lý, lĩnh ngộ cùng tu luyện từng đạo.
Hôm nay, khảo hạch của Thiên Vận Tử đang ở trước mắt, hơn nữa rất có thể sẽ là ở bên trong Lạc Lôi Cốc, nếu không tìm cách tăng thực lực lên một cách nhanh chóng, như vậy khi tiến vào Lạc Lôi Cốc, chỉ có thể miễn cưỡng sống sót, cũng có thể không thu hoạch được gì.
Việc cấp bách, chính là hảo hảo thể ngộ pháp tắc, dốc lòng tu luyện, tăng thực lực lên.
Hai mắt Diệp Vân khép hờ, trong khoảnh khắc năm đạo pháp tắc xuất hiện trong đầu, hắn tìm hiểu kỹ càng, chỉ trong giây lát đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, thậm chí ngay cả hô hấp đều biến mất.
Nếu Trịnh Đồng có mặt tại đây lúc này, hắn có thể nhìn thấy Diệp Vân tồn tại, nhưng mà nếu nhắm mắt lại mà nói, sẽ có phát hiện thần kỳ, cho dù hắn dùng Thần Niệm cũng không cách nào cảm nhận được Diệp Vân đang ở chỗ nào, dường như đã hoàn toàn biến mất trong căn phòng này.