Dịch: Aluco
Bachngocsach
Diệp Vân cứ thế đi xuyên qua chỗ quang ảnh đan xen với nhau tạo thành cấm chế, để lại Chư Cát Xung cùng Trịnh Đồng ngây người tại chỗ.
Hai người đồng thời vọt tới trước cửa tiểu viện, nhìn quang ảnh đan xen vào nhau tạo thành cấm chế trước mắt với vẻ không thể tưởng tượng nổi, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Cấm chế không phải người nào tùy tiện cũng đều có thể phá giải, tu sĩ có thể trở thành đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử mỗi người đều là tinh hoa trong thế hệ, kiến thức rộng rãi, tu vi trác tuyệt, bọn hắn nếu phá giải cấm chế nhanh nhất cũng phải bỏ ra một canh giờ tả hữu. Mấy chục năm qua đều phải phá vỡ cấm chế mới có thể tiến vào tiểu viện, chưa từng có xảy ra việc giống như vừa rồi, Diệp Vân rõ ràng trực tiếp xuyên qua cấm chế, tiến nhập vào trong nội viện.
“Diệp Vân, tiểu tử ngươi ở nơi nào?” Chư Cát Xung la lớn, hắn vẫn còn có chút không tin, Diệp Vân cứ như vậy xuyên qua cấm chế.
“Diệp Vân sư đệ, ngươi dùng Chướng Nhãn pháp gì vậy?” Trịnh Đồng cũng không thể tin được điều nhìn thấy, hắn cảm thấy đây nhất định là Chướng Nhãn pháp.
Hai người vừa dứt lời, lập tức nhìn thấy đằng sau quang ảnh đan vào nhau tạo thành cấm chế, gương mặt Diệp Vân ra hiện ra giữa tầm mắt bọn hắn.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi... Ngươi thật sự tiến vào?” Mặt mũi Chư Cát Xung tràn đầy khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Diệp Vân có đến nửa ngày, mới hỏi tiếp: “Tại sao ngươi có thể tiến vào trong nội viện khi cấm chế không bị phá giải?”
Diệp Vân sờ lên cái mũi, chỉ vào cấm chế cười nói: “Ai nói nhất định phải phá giải cấm chế này mới có thể tiến vào trong đó sao? Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra trong cấm chế này ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc, chỉ cần lợi dụng tọa độ không gian xảo diệu trong đó, lập tức có thể xuyên qua cấm chế.”
Chư Cát Xung cùng Trịnh Đồng sững sờ tại chỗ, căn bản không thể tin được những lời nói vừa nghe được này. Cấm chế này đã tồn tại mấy chục năm, tuy rằng có biến hóa nhưng nhìn chung thì không hề cải biến gì. Nếu như trong cấm chế này có ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc mà nói, bọn hắn đã cảm thụ được từ lâu. Đặc biệt là Chư Cát Xung, hắn từ lúc nhỏ chính là kinh tài tuyệt diễm, thiếu niên có thiên phú dị bẩm, sau khi tiến vào Thần Tú Cung lại được coi trọng vô cùng, tỉ mỉ bồi dưỡng, thời điểm chưa tu thành Kim Đan Cảnh cũng đã hiểu rõ Không Gian Pháp Tắc rất sâu, sau khi tu thành Kim Đan lại càng nghiên cứu một cách tinh tế.
Nhưng mà, với sự lĩnh ngộ của hắn đối với Không Gian Pháp Tắc, rõ ràng không cách nào phát hiện trong cấm chế tại cửa sân này có ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc.
“Diệp Vân, tiểu tử ngươi đang nói giỡn à?” Chư Cát Xung nhíu mày.
“Nói giỡn?” Diệp Vân dừng một chút, nói tiếp: “Thật sự trong đó có tồn tại Không Gian Pháp Tắc, Chư Cát Xung ngươi nếu có nhận thức tốt, mới có thể đủ để cảm thụ được nó. Huống hồ ngươi thân là Kim Đan Cảnh tu sĩ, tại sao đối với Không Gian Pháp Tắc lại không có cảm giác? Ta chỉ cần nhìn lướt qua thì đã cảm ứng được rồi.”
[❊truyen cua tui @@ Net ] Lông mày của Chư Cát Xung càng nhíu chặt, hắn lại phóng xuất ra thần niệm một lần nữa chui vào quang ảnh trong cấm chế, muốn tìm được tọa độ không gian theo lời Diệp Vân nói, cho dù là một tia không gian chấn động cũng được.
Nhưng mà, hắn lại thất vọng thêm lần nữa, đừng nói là Không Gian Pháp Tắc, tọa độ không gian, ngay cả một tia chấn động của pháp tắc cũng không cảm thụ được.
Ánh mắt Chư Cát Xung nhìn về phía Trịnh Đồng, chỉ thấy hắn lắc đầu, hiển nhiên cũng không cảm thụ được chút nào.
“Vậy ngươi đi ra thử xem.” Chư Cát Xung lắc đầu, trầm giọng nói.
Diệp Vân nhún vai, hầu như không thấy hắn làm bất kỳ động tác gì, chẳng qua chỉ là bước ra một bước, lập tức xuyên qua quang ảnh đan xen vào nhau trong cấm chế, xuất hiện ở trước mặt hai người.
Chư Cát Xung nhìn Diệp Vân, nhìn nhìn quang ảnh cấm chế phía sau hắn, trên mặt tràn đầy khiếp sợ. Lần này hắn cẩn thận cảm thụ, Diệp Vân quả thật từ trong cấm chế xuyên qua, hơn nữa trong nháy mắt lúc hắn xuyên qua, trên người hiện lên một tia Không Gian Pháp Tắc chấn động, tuy rằng cực kỳ yếu ớt, nhưng lại rất rõ ràng.
Chư Cát Xung nghĩ mãi mà vẫn không rõ, tại sao cấm chế trong cửa sân lại có tồn tại Không Gian Pháp Tắc, mấy chục năm qua rõ ràng không có một tên đệ tử ký danh nào có thể cảm thụ được sự tồn tại của nó.
Trịnh Đồng thủ hộ quản lý nơi này hơn hai mươi năm, từ lúc hơn ba mươi tuổi đến bây giờ đã thành lão già gần sáu mươi, cũng chưa bao giờ thấy qua người có thể dùng loại phương thức này để xuyên qua cấm chế. Ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt Diệp Vân, dường như thấy được một tên yêu nghiệt mà trước đây chưa từng gặp.
Trong lòng Trịnh Đồng bỗng nhiên có loại cảm giác, có lẽ lần khảo hạch kỳ này của đệ tử ký danh sẽ rất thú vị đây.
Chư Cát Xung nhìn Diệp Vân, trên mặt đã không còn bộ dạng cười đùa tí tửng như trước: “Đã như vậy, vậy kế tiếp Trịnh Đồng sư đệ sẽ nói cho ngươi biết về việc sinh hoạt cùng tu luyện ở chỗ này, ta đi trước một bước.”
Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: “Không sao, ngươi có việc bận rộn cứ đi trước cũng được, có rảnh đến chỗ của ta chơi là tốt rồi.”
Chư Cát Xung gật gật đầu, quay người nhìn Trịnh Đồng, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, khẽ nhíu mày lập tức thân hình bay vút lên, nhắm phía đỉnh núi lao đi.
Sắc mặt Trịnh Đồng khẽ biến, nhưng khi quay lại đối diện Diệp Vân đã thay đổi thành bộ dáng tươi cười.
“Diệp Vân sư đệ, ngươi cứ ở lại tại viện này, đợi chút nữa ngươi theo ta đi nhận lấy một ít đồ dùng sinh hoạt cùng quần áo lệnh bài các loại của đệ tử Thần Tú Cung. Ngươi cứ tu luyện cho tốt, mau chóng làm cho tu vi tăng lên, ta rất coi trọng ngươi đó.”
Diệp Vân cười to mấy tiếng, nói: “Trịnh Đồng sư huynh ngươi quả là có con mắt biết nhìn người, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở thành đệ tử chính thức của sư tôn, đến lúc đó tất nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.”
Trịnh Đồng lập tức thể hiện dáng tươi cười: “Vậy ta xin tạ ơn sư đệ trước.”
Thời điểm Diệp Vân đi theo Trịnh Đồng nhận lấy quần áo và những loại đồ dùng sinh hoạt khác, trên đỉnh Tuyệt Tâm Phong, Thiên Vận Tử mặc đạo bào màu trắng, đứng chắp tay, trước mặt của hắn là một phiến vân hải, kéo dài trăm dặm, trông không đến phần cuối.
“Sư tôn, sư đệ Diệp Vân quả thật là cực kỳ bất phàm, hắn không cần phá giải cấm chế cũng có thể tiến vào tiểu viện.”
Chư Cát Xung khoanh tay đứng sau lưng Thiên Vận Tử, thái độ cực kỳ cung kính.
“Ba mươi năm, cấm chế này đã tồn tại ba mươi năm, rốt cuộc có người phát hiện được chỗ ảo diệu của nó.” Thiên Vận Tử đối mặt vân hải, sau nửa ngày trầm ngâm mới lên tiếng, trong tiếng nói mang theo một tia cảm khái.
“Sư tôn, ngài nói trong cấm chế thật sự ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc?” Chư Cát Xung vẫn còn có chút không tin, nhưng mà khi nghe được Thiên Vận Tử đã nói như thế, chắc hẳn không giả.
“Chư Cát Xung, trong những tên đệ tử ta thu nhận mấy chục năm nay có được thiên phú như ngươi, coi như là có thể đếm được trên đầu ngón tay, bất quá sự lĩnh ngộ của ngươi đối với Không Gian Pháp Tắc vẫn còn có chút chênh lệch. Nguyên bản ta nghĩ ngươi sẽ là người thứ nhất phát hiện trong cấm chế tích chứa Không Gian Pháp Tắc, không thể tưởng được người phát hiện lại là tên tiểu tử Diệp Vân này, hơn nữa cảnh giới của hắn mới chỉ là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, ta ngược lại là đối với hắn càng ngày càng mong đợi.” Thiên Vận Tử xoay người lại, trên mặt hiện lên nụ cười.
“Thân thể Diệp Vân đã có hai đạo dị chủng Linh khí là lôi, băng, rồi lại có lĩnh ngộ đối với Không Gian Pháp Tắc như thế này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Không biết gia tộc ẩn thế phía sau hắn đến cùng là như thế nào, lại có thể bồi dưỡng được loại đệ tử yêu nghiệt như hắn.” Chư Cát Xung lắc đầu sợ hãi thán phục, hắn coi như là có thiên phú trác tuyệt trong thế hệ của mình, nhưng mà so sánh tiềm lực biểu hiện ra ngoài cùng Diệp Vân, đã có sự thua kém không nhỏ.
“Ta mặc kệ hắn đến từ nơi nào, gia tộc sau lưng hắn có ý kiến gì không, nếu đã có thiên phú cùng lĩnh ngộ đối với Không Gian Pháp Tắc như thế, ta đây sẽ khảo nghiệm hắn một phen, nếu hắn quả thật có thể thông qua khảo hạch, hắn sẽ là tên đệ tử chính thức thứ tư của Thiên Vận Tử ta, cũng sẽ là tên đệ tử cuối cùng của cả đời ta, ta sẽ bỏ ra tinh lực lớn nhất để đắp nặn hắn.” Thiên Vận Tử chắp hai tay sau lưng, giọng nói âm vang.
Chư Cát Xung nhìn sư tôn của hắn, chưa từng thấy nét mặt của Thiên Vận Tử như thế này, trong mắt của lão sự hưng phấn cùng kỳ vọng hầu như muốn tuôn trào ra ngoài, có thể thấy được lão đối với Diệp Vân có bao nhiêu chờ mong.
Chư Cát Xung mơ hồ có một loại cảm giác, có lẽ khi Diệp Vân đến đây sẽ làm cho cả Thần Tú Cung phát sinh một sự biến đổi to lớn.
Bất quá, sự biến đổi này đến cùng là tốt hay là xấu, hắn lại không thể nói rõ ràng.