Dịch: Aluco
Bachngocsach
Tuyệt Tâm Phong, hai chữ tuyệt tâm, chính là những tố chất cơ bản mà mỗi đệ tử của Giới Luật đường phải rèn luyện hàng ngày. Công bằng công chính, không dùng sự yêu ghét chủ quan của bản thân để làm việc, hết thảy mọi việc đều phải nói quy tắc, chứng cứ.
Trước khi có được Tiên Ma Chi Tâm, Diệp Vân là một người vô cùng chú ý quy tắc, bởi vì hắn biết rõ, tại tạp dịch viện của Thiên Kiếm Tông, chỉ có quy tắc mới có thể bảo vệ mình.
Bất quá, theo tu vi tăng lên, Diệp Vân càng hiểu rõ ràng rằng, điều kiện tiên quyết của quy tắc chính là thực lực, thực lực khi đến trình độ nhất định, coi như đã vượt qua quy tắc.
Giống như với thực lực của Diệp Vân bây giờ, nếu như trở lại Tấn quốc đã coi như vượt qua quy tắc của luật pháp. Thiên Vận Tử tại Thần Tú Cung cũng gần như vượt qua sự tồn tại của quy tắc, nếu như tu vi của Diệp Vân có thể đạt tới Nguyên Anh Cảnh, có lẽ cũng không cần để ý tới quy tắc của Thần Tú Cung.
Cho nên, Diệp Vân cũng không thèm để ý tới quy tắc, chỉ cần thông qua khảo hạch trở thành đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử, tất nhiên sẽ đạt được số lượng lớn tài nguyên tu luyện, việc thực lực đột nhiên tăng mạnh đang ở trước mắt.
Giờ phút này Diệp Vân cũng không cần lo lắng chuyện gì, cần phải làm cho tu vi tăng lên, thông qua khảo hạch mới là đại sự hàng đầu.
Chư Cát Xung cũng không hề giảm tốc độ, mang theo Diệp Vân bay vút đi, chỉ thấy hai bên thỉnh thoảng có đệ tử xuất hiện, nhìn thấy hai người Diệp Vân lập tức dừng bước lại, khom mình hành lễ, có thể thấy Chư Cát Xung tại Tuyệt Tâm Phong cũng vào hàng có “số má”.
“Những tên này đều là đệ tử nội môn tại Tuyệt Tâm Phong, những đệ tử bình thường khác không có tư cách phi hành trên không trung, bọn hắn chịu trách nhiệm hầu như tất cả mọi việc tạp vụ tại Tuyệt Tâm Phong, đệ tử nội môn chỉ cần tĩnh tâm tu hành là đủ.” Chư Cát Xung nhìn về phía những người kia gật gật đầu, dưới chân không dừng lại chút nào.
Diệp Vân không nói gì, bất quá từ phương diện này cũng có thể thấy được, Thần Tú Cung thuộc vào đại phái số một số hai tại Đại Tần đế quốc, giai cấp phân định rõ ràng, tôn ti trật tự phân ra cực kỳ rõ ràng.
Bất quá đây chính là điều mà Diệp Vân hy vọng. Hắn chỉ là một người mới mà đã trực tiếp trở thành đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử, điều quan trọng nhất là tu vi của hắn chỉ là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, chỉ sợ sẽ khiến rất nhiều đệ tử bất mãn, tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn, kể từ đó hắn có thể làm cho mình nổi tiếng, dùng cách hành sự bá đạo nâng cao bản thân, khiến cho cao tầng chú ý.
Tuyệt Tâm Phong cũng không lớn, xa xa nhìn lại trên ngọn núi đen nhánh không có thực vật gì cả, trụi lủi một mảnh. Tại một bình đài giữa sườn núi có vài chục gian tiểu viện, mỗi một gian tiểu viện đều tồn tại độc lập, cách xa gian bên cạnh chừng mấy trượng.
“Đây là những gian phòng nhỏ để đệ tử ký danh cư trú, ta đi xem coi còn thừa lại bao nhiêu phòng chưa có người ở.” Chư Cát Xung dừng bước, ánh mắt nhìn vào một tòa lầu các các đó ngoài mười trượng ở phía trước.
“Trịnh Đồng tham kiến Chư Cát sư huynh.”
Một bóng người chạy vội tới, thân mặc bạch y, cúi người chào Chư Cát Xung.
Diệp Vân vừa nhìn, thiếu chút nữa bật cười, trước mắt hắn là một lão giả tóc hoa râm, niên kỷ thoạt nhìn ước chừng sáu bảy mươi tuổi, vậy mà đối với Chư Cát Xung vừa quá hai mươi lại ra mặt hành lễ, miệng gọi sư huynh.
“Đệ tử của Thần Tú Cung không dùng tuổi tác để tính vai vế, phân lớn nhỏ mà dùng tu vi cao thấp để phân biệt. Sư đệ Trịnh Đồng tu vi chính là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là có thể ngưng kết Kim Đan. Hắn là người quản lý nơi đây, tất cả đệ tử ký danh đều do hắn điều phối.” Chư Cát Xung giới thiệu lão giả trước mắt.
Diệp Vân gật gật đầu, hướng về Trịnh Đồng ôm quyền nói: “Diệp Vân bái kiến Trịnh sư huynh.”
Trịnh Đồng cười tủm tỉm nhìn Diệp Vân, nói: “Không dám không dám, lại thêm một người đệ tử ký danh nữa.”
Chư Cát Xung nói: “Ở chỗ này hiện nay có bao nhiêu tên đệ tử ký danh?”
Trịnh Đồng nói: “Tổng cộng có tám người, nếu tính cả sư đệ Diệp Vân thì là chín người rồi, số người này đủ để có thể tổ chức một lần thí luyện.”
Chư Cát Xung gật gật đầu, nói: “Diệp Vân, nơi đây còn có nhiều tiểu viện trống không, ngươi tùy tiện chọn một gian là được.”
Diệp Vân nói: “Ta cũng không có gì yêu cầu gì, miễn là cách xa đám gia hỏa kia một chút, đừng để bọn chúng tới quấy rầy ta tu hành là được, dù sao ta sẽ nhanh chóng trở thành đệ tử chính thức, cùng bọn họ bất đồng.”
Trịnh Đồng khẽ giật mình, nhìn Diệp Vân một cách đầy hứng thú, sau nửa ngày không nói gì.
Chư Cát Xung hiển nhiên đối với ngữ khí cuồng vọng này của Diệp Vân đã quá quen thuộc, nhún vai, nói: “Trịnh Đồng sư đệ, ngươi tạm thời an bài giúp hắn một chỗ ở, những thứ khác cũng không cần quản.”
Trịnh Đồng sửng sốt một chút, hỏi: “Thật sự không cần phải xen vào?”
Chư Cát Xung cười cười, nói: “Không cần phải xen vào.”
Trịnh Đồng gật đầu nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Diệp Vân nhìn hai người, hỏi: “Hai người các ngươi đang nói cái gì? Cái gì không cần phải xen vào nữa.”
Trịnh Đồng cười nói: “Để ta đi chuẩn bị tiểu viện cho Diệp Vân sư đệ, các ngươi cứ ở đây trò chuyện.”
Chư Cát Xung hừ hai tiếng, nói: “Chỉ cần hai ngày là ngươi sẽ biết, muốn trở thành đệ tử chính thức của sư tôn, đâu thể nào dễ dàng như vậy.”
Diệp Vân híp mắt, nói: “Ý của ngươi muốn nói là tám tên gia hỏa đui mù kia sẽ tìm ta gây phiền toái? Vậy không còn gì tốt hơn, bớt phiền toái cho ta.”
Diệp Vân nhớ tới Chư Cát Xung đã từng nói, đôi khi trong đám đệ tử ký danh sẽ có đánh nhau sinh tử, tuy rằng bình thường nhất định không cho phép như thế nhưng mà cũng có thời điểm, Thiên Vận Tử sẽ không để trong lòng chuyện này.
Giờ phút này tu vi của Diệp Vân đã có thể cùng tu sĩ Kim Đan Cảnh sơ kỳ một trận chiến, không biết đối diện với mấy tên tu sĩ đệ tử Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong này hắn lại lập nên bao nhiêu chiến tích.
Diệp Vân tuy rằng biểu hiện ra cuồng vọng kiêu ngạo, kỳ thực trong lòng vô cùng rõ ràng, những tên tu sĩ có thể trở thành đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử, chắc hẳn là những tên kinh tài tuyệt diễm trong thế hệ hiện giờ của Thần Tú Cung, thiên phú, tài nguyên, công pháp, tốc độ tu hành..., có lẽ đều là ngàn dặm mới tìm được một. Diệp Vân có thể vượt cấp khiêu chiến, bọn hắn tất nhiên cũng có thể làm được điều đó.
Những tên đệ tử ký danh có tu vi Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong này, chắc hẳn những tu sĩ Kim Đan Cảnh nhất trọng bình thường nếu muốn đánh bại bọn hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Khóe miệng Diệp Vân hiện lên một nụ cười, tu vi của hắn đã tấn cấp, đang cần đối thủ thích hợp để tôi luyện, để có thể xem tu vi thực sự của hắn cao nhất đến mức nào.
“Diệp Vân sư đệ, ta chọn cho ngươi được hai nơi, đều cách xa bọn họ, ở ngay bên cạnh vách đá gần đây, ngươi có thể đi xem qua.” Trịnh Đồng đi tới, vừa cười vừa nói.
Diệp Vân vẫy vẫy tay, nói: “Đa tạ Trịnh Đồng sư huynh, ta tùy tiện chọn một gian là tốt rồi, ta không phải là người khó tính.”
Nói xong hắn đi về phía hai gian tiểu viện gần vách đá, chọn đại một gian gần vách núi rồi đi vào.
Quang ảnh lập loè, hơn mười đạo ánh sáng đan xen vào cùng một chỗ, cản trở Diệp Vân tiến vào.
“Trận pháp cấm chế?” Diệp Vân khẽ giật mình, không nghĩ tới cửa sân của tiểu viện lại còn có cấm chế tồn tại.
Chư Cát Xung cùng Trịnh Đồng không nói gì, chẳng qua là mỉm cười nhìn Diệp Vân, hiển nhiên muốn đi vào tiểu viện thì phải phá giải cấm chế. Nếu như ngay cả cấm chế mà ngươi còn phá giải không được, có tư cách gì trở thành đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử?
Chỉ sau một khắc Diệp Vân đã minh bạch ý tứ trong đó, cười lạnh một tiếng. Thần niệm đột nhiên lộ ra, rơi vào phía trên đám quang ảnh đan xen vào nhau kia.
“Chư Cát sư huynh, ngươi nói sư đệ Diệp Vân cần phải mất thời gian bao lâu mới có thể phá giải?” Trịnh Đồng cười hỏi.
“Ta nghĩ trong vòng một canh giờ không sai biệt lắm.” Chư Cát Xung nhún nhún vai, đối với Diệp Vân, hắn vẫn còn có chút tin tưởng.
Trịnh Đồng ồ lên một tiếng, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc: “Không thể tưởng được Chư Cát sư huynh lại xem trọng sư đệ Diệp Vân như thế, phải biết rằng cấm chế này đã tồn tại trăm năm, có thể phá giải được trong vòng một canh giờ chỉ có tám người, năm trước lúc ngươi muốn đi vào cũng hao tốn mất một canh giờ.”
Chư Cát Xung gật gật đầu, nói: “Ta nhìn tên gia hỏa này có thiên phú, tu vi cũng không tệ, có lẽ không kém bao nhiêu so với ta đâu.”
Trịnh Đồng ngẩn người, nói: “Không thể tưởng được Chư Cát sư huynh lại có thể xem trọng hắn như thế, phải biết rằng ta thủ tọa nơi này mấy chục năm qua, cũng chỉ có ba người các ngươi là đệ tử chính thức a.”
Chư Cát Xung cười cười, không nói gì, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Vân, muốn nhìn xem hắn phá giải đạo cấm chế này như thế nào.
Diệp Vân đứng ở trước cửa lẳng lặng nhìn xem, đứng trọn vẹn cả nửa canh giờ, cũng không dùng bất cứ cách gì để thử.
“Đừng nói là hắn không hiểu biết gì về cấm chế nhé?” Trịnh Đồng nhìn Diệp Vân, những năm gần đây hắn là người quản lý chỗ ở của đệ tử ký danh, chưa từng thấy qua người nào giống như Diệp Vân, trong vòng nửa canh giờ mà không dùng bất kỳ cách nào để thử phá giải cấm chế.
Chư Cát Xung cũng có chút không rõ, lẽ ra phải thăm dò trước một phen, sau đó tìm ra nơi mấu chốt trong cấm chế, từ đó nghĩ biện pháp phá giải. Còn giống như Diệp Vân cứ đứng đấy, lẳng lặng nhìn xem, căn bản không động thủ thì hắn chưa từng thấy qua.
Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết Diệp Vân suy nghĩ theo kiểu gì.
Bất quá, cấm chế này xác thực có chút phiền phức, trong mấy chục năm qua, trong những đệ tử ký danh người phá giải nhanh nhất cũng hao tốn một canh giờ tả hữu, chậm nhất thì bỏ ra trọn vẹn một ngày một đêm, Diệp Vân chỉ cần có thể phá giải trong vài canh giờ, cũng có thể chấp nhận được.
Ngay tại thời điểm hai người còn đang nghi hoặc thì Diệp Vân bỗng nhiên hành động.
Chỉ thấy tay phải của hắn hơi hơi rung động đánh ra từng đạo quang ảnh, điều khiến cho người ta kinh ngạc là quang ảnh này không rơi vào trên cấm chế mà là bao phủ xung quanh người hắn.
Sau đó chỉ thấy Diệp Vân đột nhiên xông lên, toàn bộ thân người đâm vào cấm chế do quang ảnh đan xen vào nhau tạo nên, lập tức toàn bộ người hắn biến mất!
Biến mất!
Chư Cát Xung cùng Trịnh Đồng hai mặt nhìn nhau, hầu như không thể tin được một màn vừa nhìn thấy này.
Rõ ràng Diệp Vân vừa biến mất ở bên trong quang ảnh, tựa hồ đã vượt qua nó!
Điều này, làm sao có thể?