Dịch: Aluco
truyenyy.com
Thiên kiếm vô tình, vạn đạo Luân Hồi!
Trong khoảnh khắc trên bầu trời tựa hồ được mở ra vô số lỗ hổng, từng cái lỗ hổng màu đen âm u phun ra nuốt vào vầng sáng, phảng phất có cường đại hấp lực lôi kéo Hỏa Vân Thánh Giả, muốn đem hắn xé rách thành vạn đoạn để hút vào lỗ hổng màu đen âm u chính giữa.
Mộ Dung Vô Tình có thiên phú cỡ nào, một khi đột phá đến Kim Đan Cảnh thực lực gia tăng mãnh liệt gấp mấy chục lần, bởi vì Kim Đan còn chưa triệt để ổn định nên thực lực của hắn vẫn còn tăng trưởng.
Một kiếm này ngưng tụ tất cả ý chí cùng lực lượng của hắn, sự kiêu ngạo cùng dũng khí lớn nhất phát ra từ xương tủy. Tất cả đều ngưng tụ trong một kiếm này. Nếu Tất Hạo có mặt tại đây lúc này cũng sẽ kinh hãi mà không biết ngăn cản bằng cách nào.
Hỏa Vân Thánh Giả tuy rằng đã vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp nhưng mà chân khí của hắn tăng lên cũng không đáng sợ như những gì nhìn thấy trước mắt, quan trọng nhất là lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo, rèn luyện thần hồn.
Một kiếm này hoàn toàn không có cách nào dùng Thiên Đạo chí lý để ngăn cản, dù hắn là Kim Đan Cảnh thất trọng tuyệt thế cường giả nhưng cũng chưa thể dùng Thiên Đạo pháp tắc của bản thân để ngăn cản một kiếm này, chỉ có thể dùng chân khí của bản thân để ngăn cản, dùng cứng đối cứng.
Trong mắt Hỏa Vân Thánh Giả tinh mang mãnh liệt bắn ra, giơ tay lên vẫy nhẹ, đạo đạo pháp quyết từ đầu ngón tay hắn nhanh chóng bắn ra đánh vào không trung hình thành một Phù Lục huyền ảo khó hiểu, lơ lửng trên không trung.
“Long Văn Chân Hỏa!”
Hỏa Vân Thánh Giả khẽ quát một tiếng, Phù Lục huyền ảo nổ đùng một phát bắn tung tóe thành đạo đạo gợn sóng hóa thành một quang diễm màu vàng tạo thành một bình chướng chồng chất trước người của hắn.
Thân là Kim Đan Cảnh thất trọng cao thủ đối mặt với một kiếm của Mộ Dung Vô Tình lại lựa chọn phòng ngự không dám tấn công thật cũng ngoài dự kiến của đám người Diệp Vân.
Phải biết rằng tu vi của Hỏa Vân Thánh Giả có lẽ đã khôi phục đạt tới Kim Đan Cảnh thất trọng đỉnh phong, hắn như thế mà lại sợ một gã tu sĩ vừa mới đạt tới Kim Đan Cảnh quả thực là khó có thể tin.
Trong nháy mắt, lúc đám người Diệp Vân còn đang kinh hãi trong lòng thì thiên kiếm cực lớn đã hung hăng chém vào phía trên của Long Văn Chân Hỏa.
Chỉ thấy vô số đạo qung diễm từ phía trên thân kiếm phát ra, Long Văn Chân Hỏa cùng tiên kiếm tương giao, ánh lửa đầy trời.
Cùng với quang diễm là sóng xung kích cực lớn, dùng thế sét đánh lôi đình hướng về bốn phương tám hướng mà chạy như điên.
Bọn người Diệp Vân chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến chấn động kịch liệt, đại địa tựa hồ nứt vỡ, không ngừng lắc lư. Bọn người Diệp Vân vẫn ngưng lập trên không trung nhưng vẫn có thể cảm giác được đại địa lay động dường như nứt vỡ. Mà tại các nơi ở Thiên Thần Phong, những đệ tử của Thiên Kiếm Tông bố trí trận pháp phát ra những tiếng kinh hô thê lương.
Cả tòa Thiên Thần Phong dù cho có hộ sơn đại trận vận chuyển bảo vệ bên trong cũng không thể nào ngăn cản được sóng xung kích cuồng bạo như thế, chỉ hơi dừng lại một chút sau đó cả ngọn núi bắt đầu sụp đổ.
Thiên Thần Phong không biết đã tồn tại bao nhiêu năm vậy mà lại sụp đổ rồi, núi đá văng tung tóe, tro bụi tràn ngập. Bầu trời đều bị tro bụi che chắn, xa xa nhìn lại phạm vi hơn mười dặm bên trong chỉ là một mảnh mờ mờ.
Một kiếm này lực lượng cường hãn đến thế chẳng trách Hỏa Vân Thánh Giả dù tu vi là Kim Đan Cảnh thất trọng cường giả cũng không dám ngạnh tiếp mà lựa chọn phòng ngự.
Thiên kiếm cực lớn rốt cuộc đem Long Văn Chân Hỏa chém ra một vết rách sau đó hướng về phía Hỏa Vân Thánh Giả chém tới.
Quang diễm bao quanh người hắn làm tro bụi không dính đến người hắn mảy may, trong quang ảnh sắc mặt Hỏa Vân Thánh Giả vẫn ngưng trọng nhưng đã không còn vẻ khiếp sợ như trước.
Hai tay của hắn không ngừng đánh xuất ra đạo đạo pháp quyết, trước người hình thành một đạo phòng hộ.
“Định Đỉnh Trung Nguyên!”
Hỏa Vân Thánh Giả thấp giọng quát lên thì đạo pháp quyết kia đột nhiên nổ tung, một cái hư ảnh đại đỉnh ba chân thình lình xuất hiện từ trên trời rơi xuống, rơi vào bên trên thiên kiếm cực lớn.
Thiên kiếm có thể trảm phá hết thảy không gì cản nổi lại bị đạo hư ảnh này trấn áp không cách nào tiến lên nửa bước.
Một kiếm vĩ đại như thế vẫn bị chặn lại.
Quang ảnh tiêu tán, khói lửa thu liễm.
Hỏa Vân Thánh Giả ngưng lập giữa không trung, trong mắt mang theo vẻ hứng thú nồng đậm: “Mộ Dung Vô Tình, tên rất hay, tu vi tốt, thiên phú tốt, hảo thủ đoạn.”
Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng nhìn hắn không biểu lộ chút gì.
“Ta cho ngươi thêm một lần cơ hội, cùng ta bắt giữ mẹ con Thủy Thanh Huyên, quay về Huyền Nguyên Tông ta sẽ thu ngươi làm đệ tử.” Trong mắt Hỏa Vân Thánh Giả sát ý dần tiêu tán, nhìn Mộ Dung Vô Tình rõ ràng mang theo một tia thưởng thức.
Mộ Dung Vô Tình cười lạnh nói: “Lời nói này cứ nói đi nói lại, ngươi thân là Kim Đan Cảnh thất trọng cao thủ không cảm thấy thẹn sao?”
Hỏa Vân Thánh Giả rõ ràng không giận cũng không phẫn nộ, nói: “Ta chỉ là mến tài mà thôi, thiên phú ngươi cao như vậy nếu hôm nay chết ở chỗ này quả là có chút đáng tiếc.”
Mộ Dung Vô Tình thở sâu, sắc mặt có hơi trắng bệch, một kiếm vừa rồi đã tiêu hao hết tinh thần cùng lực lượng của hắn, hắn không còn dư lực để chém ra một kiếm dù là uy lực chỉ bằng một phần mười Vô Tình Thiên Kiếm vừa rồi.
“Ngươi còn chưa đủ tư cách làm sư tôn của ta, không nên nói nhảm dài dòng, động thủ đi.”
Lông mày Hỏa Vân Thánh Giả chau lên, giọng nói lạnh dần: “Xem ra ngươi một lòng muốn chết, ta đây cũng chỉ có thể thành toàn cho ngươi.”
Mộ Dung Vô Tình bỗng nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười bay thẳng lên vòm trời quanh quẩn khắp nơi. Hắn quay người hướng về phía Thủy Thanh Huyên khom người thi lễ.
“Tô phu nhân, hết thảy nhờ cậy người.”
Đám người Diệp Vân khẽ giật mình không biết hắn làm thế là có ý gì, ngay cả Hỏa Vân Thánh Giả cũng sửng sốt một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến hiện ra vẻ không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Thủy Thanh Huyên, trong mắt thế mà lại hiện ra một tia sợ hãi.
Thủy Thanh Huyên mỉm cười, liên tục nhẹ nhàng bước tới, ôn nhu nói: “Ngươi đã nhìn ra, quả nhiên nhãn lực bất phàm. Việc đã đến nước này, ngươi nếu không nói ra lời này ta cũng sẽ làm như vậy đấy.”
Tô Hạo nghe vậy, mơ hồ cảm giác được trong lời nói của thê tử hiện ra một cỗ ý chí kiên quyết, không khỏi trong lòng kinh hoàng luôn miệng nói: “Huyên nhi, nàng muốn làm gì? Không nên vọng động.”
Hắn không biết Thủy Thanh Huyên đến cùng muốn làm gì, cũng không biết tại sao nàng lại xúc động nhưng trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác sinh ly tử biệt, bao phủ ở trên.
Thủy Thanh Huyên ôn nhu cười cười, nói: “Thiếp và chàng làm vợ chồng gần hai mươi năm, đây là phúc phận của thiếp, hôm nay phúc duyên của thiếp đã hết, ngày sau chàng cố gắng mạnh khỏe bảo hộ con gái, thay thiếp nuôi dưỡng các con phát triển.”
“Nàng nói bậy bạ gì đó?” Tô Hạo cả giận nói.
“Mẹ, mẹ muốn làm gì?” Tô Linh khẽ giật mình, mãnh liệt nhào đầu về phía trước. Chỉ thấy Thủy Thanh Huyên vẫy nhẹ tay đem nàng ngăn cản bên ngoài ba trượng.
“Linh nhi, con cùng tỷ tỷ sống cho tốt, sau này hiếu kính phụ thân, dốc lòng tu luyện, chuyện hôm nay hãy quên đi. Chớ quên những lời ta vừa nói, nhớ lấy trong lòng.”
Giọng nói Thủy Thanh Huyên nhu hòa nhưng có một cỗ uy thế không để trái ý che giấu trong đó, nàng đột nhiên quay người, ánh mắt nhu hòa trong nháy mắt đã trở thành hai lưỡi dao sắc bén bắn thẳng đến khuôn mặt Hỏa Vân Thánh Giả.
“Hỏa Vân tiên sinh, chắc hẳn ngươi cũng đoán được ta muốn làm gì, không sai, ta muốn thiêu đốt yêu hồn thi triển Đại Yêu Điểm Thần Quyết.”
Sắc mặt Hỏa Vân Thánh Giả đại biến, trong mắt vậy mà lại hiện lên một tia hoảng sợ.
“Ngươi ngay cả da lông của Đại Yêu Điểm Thần Quyết còn chưa tu luyện thành công làm sao có thể đủ sức thi triển? Ngươi cho rằng thiêu đốt yêu hồn, dùng thân tử linh tiêu để đổi lấy lực lượng là có thể đủ để thi triển Đại Yêu Điểm Thần Quyết? Ngươi đừng tự lừa mình dối người, mau dừng tay lại, chỉ cần ngươi đáp ứng theo ta trở về, ta có thể không giết hai người các ngươi.”
Thủy Thanh Huyên tự nhiên cười nói, thản nhiên nói: “Chuyện đã đến nước này mà Hỏa Vân tiên sinh còn có thể nói ra những lời như thế, không cảm thấy sẽ làm cho mọi người chế nhạo sao? Ta nếu hôm nay theo ngươi thì phu quân ta, con gái ta bọn hắn sẽ đến Huyền Nguyên Tông tìm ta, với tu vi của bọn hắn không phải là tự đi tìm chết sao? Hôm nay nếu không đem ngươi chém giết thì chuyện này phải giải quyết sao đây?”
Hỏa Vân Thánh Giả lui về phía sau hai bước, quát: “Đừng có manh động, nếu như ngươi thiêu đốt linh hồn thì không còn cơ hội vào luân hồi lần nữa, từ nay về sau sẽ triệt để tiêu tán trên cõi đời này, không còn có nửa điểm cơ hội.”
Thủy Thanh Huyên mặt không đổi sắc vẫn bình tĩnh thong dong như cũ: “Mặc dù cho ngươi chôn cùng có chút không cam lòng nhưng cũng không còn cách nào, đã như vậy ngươi an tâm mà theo ta.”
Rốt cuộc sắc mặt Hỏa Vân Thánh Giả triệt để thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, toàn thân hỏa diễm bốc lên, muốn hướng về phía xa xa thoát đi.
Thủy Thanh Huyên than nhẹ một tiếng, nói: “Nếu như ta đã quyết định thì ngươi làm sao có thể chạy thoát?”
Váy áo của nàng bồng bềnh giống như tiên tử, bàn tay trắng nõn hơi hơi nâng lên, trên đầu ngón tay xanh nhạt xuất hiện một điểm ánh sáng màu lam chớp động.
“Đại Yêu Điểm Thần Quyết!”