Dịch: Aluco
truyenyy.com
Kim Đan Cảnh, rõ ràng trong giờ phút này Mộ Dung Vô Tình lại đột phá đến Kim Đan Cảnh.
Thuở nhỏ Mộ Dung Vô Tình đã có thiên phú tuyệt luân, tốc độ tu hành tiến triển cực nhanh. Chẳng qua là cùng với tu vi tăng lên hắn phát hiện một điều là nếu như tốc độ tu hành quá nhanh thì trụ cột sẽ không vững chắc, đợi đến ngày sau thời điểm trùng kích cảnh giới cao hơn sẽ gặp nguy hại cực lớn.
Cho nên thời điểm hắn mười ba tuổi hắn lại lựa chọn đem một thân tu vi xóa đi để tu luyện lại lần nữa. Quan trọng nhất là mỗi một lần cảnh giới tăng lên hắn đều lựa chọn đem bản thân đưa vào tuyệt cảnh cận kề cái chết, dưới áp lực cường đại như thế để bức bách ra tiềm lực mạnh nhất, hắn dùng phương pháp như thế cho đến bây giờ chưa từng một lần thất bại.
Giờ phút này, hắn đối mặt với Hỏa Vân Thánh Giả gần như chắc chắn phải chết thì lại nhờ trọng áp đó mà đột phá thành tựu Kim Đan Cảnh.
Vầng sáng màu vàng lập lòe trên mi tâm sau đó bay lên ngưng tụ thành một hạt châu màu vàng, tản mát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.
Kim Đan thành!
Hỏa Vân Thánh Giả trợn mắt há hốc mồm ra mà nhìn Mộ Dung Vô Tình, hắn xuất thân từ Huyền Nguyên Tông chính là một đại tông môn có số má tại Đại Tần đế quốc nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Vô Tình dưới áp lực của trọng áp lại đột phá đến Kim Đan Cảnh thì quả thật là hắn mới lần đầu nghe thấy, trong điển tịch của tông môn tựa hồ đã có ghi chép trường hợp như thế nhưng đó là sự tình vài ngàn năm trước rồi.
Mỗi một vị trong trường hợp thân ở tuyệt cảnh, dưới áp lực của trọng áp bức bách ra tiềm lực cường đại nhất để đột phá cảnh giới tu sĩ hầu như có thể khẳng định thiên phú của bọn hắn đều vượt xa thường nhân, nếu so với những kẻ được gọi là thiên tài đệ tử còn muốn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Những tu sĩ như thế chỉ cần không vẫn lạc sớm ngày sau nhất định thành tựu Nguyên Anh Cảnh, thậm chí cao hơn một tầng.
“Nhất định phải giết hắn đi!”
Trong đầu Hỏa Vân Thánh Giả bỗng nhiên toát ra một ý niệm như thế, hắn có một cảm giác mãnh liệt nếu như không đem Mộ Dung Vô Tình chém giết thì sẽ lưu lại một tai họa ngày sau cho Huyền Nguyên Tông.
Diệp Vân giãy giụa để đứng lên, Thủy Thanh Huyên cũng tập tễnh đi lại đứng cạnh hắn và Tô Hạo, bọn hắn đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía Mộ Dung Vô Tình.
“Mộ Dung Vô Tình tiểu gia hỏa này rõ ràng đã đột phá đến Kim Đan Cảnh rồi, mỗi một thời khắc mấu chốt đều không làm cho người ta thất vọng.” Ánh mắt Thất trưởng lão sáng rực nhìn Mộ Dung Vô Tình, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
“Vô Tình thiên phú tuyệt luân, chính là đệ nhất thiên tài trong ngàn năm nay của Thiên Kiếm Tông ta từ lúc thành lập, hơn nữa hắn đối với bản thân cũng cực kỳ ác độc hầu như hoàn toàn dứt bỏ thất tình lục dục đắm chìm trong tu hành, giờ phút này đột phá đến Kim Đan Cảnh chỉ sợ năng lực chiến đấu chân chính cũng không dưới Kim Đan Cảnh ngũ trọng.” Tô Hạo thở sâu, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
“Đúng vậy, khí thế phát ra trên người của hắn đã vượt xa ta, thật là khó có thể tin.” Thất trưởng lão gật gật đầu.
Diệp Vân nhìn Mộ Dung Vô Tình, trong lòng bay lên một sự sùng kính, đây mới thực sự là thiên tài, là Tu Hành giả hợp cách, mình so với hắn quả thật chênh lệch quá xa.
“Sẽ vô dụng thôi, dù cho có thành tựu Kim Đan Cảnh cũng vẫn như cũ không phải là đối thủ của Hỏa Vân Thánh Giả.” Thủy Thanh Huyên lắc đầu, giọng nói nhu hòa.
Đám người Diệp Vân nhìn nàng một cái đều minh bạch vì sao nàng lại nói như thế.
Hỏa Vân Thánh Giả dù sao cũng là cường giả đã vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp và là đệ tử của một đại tông môn là Huyền Nguyên Tông của Đại Tần đế quốc, nếu như hắn quyết tâm đánh một trận tử chiến như lời nói tất nhiên sẽ có biện pháp để khôi phục tu vi đến đỉnh phong, dù cho sau trận chiến này tu vi của hắn có rớt xuống hoặc không thể nào đặt chân đến Nguyên Anh Cảnh nhưng dù sao cũng có thể còn sống.
Nhưng mà một khi Hỏa Vân Thánh Giả khôi phục chiến lực đỉnh phong thì dù cho Mộ Dung Vô Tình có cường thịnh trở lại thì làm sao có thể chống đỡ nổi? Một khi Mộ Dung Vô Tình bại trận thì chỉ sợ cả tòa Thiên Kiếm Tông cùng các đệ tử sẽ bị lửa giận của Hỏa Vân Thánh Giả bao trùm.
Làm sao bây giờ?
Một đám người hai mặt nhìn nhau, phát hiện không có bất kỳ phương pháp nào để xử lý.
“Ta có một biện pháp.” Thương thế Yến Trường Xuân rất nặng, cố gắng giãy giụa để đứng thẳng người.
“Biện pháp gì?” Tô Hạo cùng Thất trưởng lão cùng hỏi.
Yến Trường Xuân chần chờ một chút, lập tức trên mặt hiện lên vẻ kiên quyết: “Bảo tồn hỏa chủng.”
“Có ý tứ gì?” Tô Hạo ngẩn người hỏi theo bản năng.
“Bất kể như thế nào thì sau ngày hôm nay Thiên Kiếm Tông sẽ phải vĩnh viễn biến mất tại phiến đại lục của Tấn quốc này. Bản thân chúng ta đã bị trọng thương cũng không có khả năng đào tẩu, như vậy bắt chước sư tổ lão nhân gia bọn hắn đem hỏa chủng lưu lạc truyền xuống.” Yến Trường Xuân chậm rãi nói ra.
Tô Hạo cùng Thất trưởng lão khẽ giật mình, quát: “Ngươi nói là muốn đem một thân tu vi truyền cho Diệp Vân?”
Giờ phút này tất cả mọi người bản thân đều bị trọng thương, cái gọi là hỏa chủng tất nhiên không phải là Thất trưởng lão cùng Tô Hạo, Thủy Thanh Huyên lại là Yêu Tộc Thánh Nữ không cách nào tu luyện bí pháp của Nhân tộc, như vậy chỉ có một lựa chọn là đem tu vi truyền cho Diệp Vân, sau đó lợi dụng lực lượng của Kim Đan tự bạo đem Diệp Vân đưa đi ngoài nghìn dặm để lưu lại một hỏa chủng cho Thiên Kiếm Tông, có lẽ ngày sau Tinh Hỏa Liệu Nguyên đem Thiên Kiếm Tông tái hiện lại ở thế gian.
Tô Hạo cùng Thất trưởng lão thở sâu, trầm ngâm một chút, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Vân.
“Còn chưa đến lúc đó, các ngươi không cần làm như thế.” Không đợi Diệp Vân có ý kiến thì thanh âm của Thủy Thanh Huyên đã vang lên nhàn nhạt.
“Huyên nhi, nàng muốn nói điều gì?” Tô Hạo mơ hồ phát hiện có gì đó không bình thường, đột nhiên hỏi.
Thủy Thanh Huyên nhìn hắn một cách ôn nhu, nàng đưa tay về phía sau vẫy vẫy: “Linh nhi, ngươi đến đây.”
Tô Linh đã sớm nghĩ tới chẳng qua là bị Tô Ngâm Tuyết giữ chặt, bởi vì Tô Hạo đã dặn dò trước nếu một khi thế cục bất lợi sẽ dẫn Linh nhi đi trước.
Giờ phút này nghe được mẫu thân kêu gọi, Tô Linh vội vàng chạy tới.
“Linh nhi, chắc hẳn bây giờ ngươi cũng đã biết được trong cơ thể có được Yêu Tộc huyết mạch. Không sai, bởi vì mẹ chính là Hi Linh Yêu tộc Thánh Nữ, ngươi là nữ nhi của ta tự nhiên có Yêu Tộc huyết mạch, hơn nữa còn là Hi Linh Yêu tộc Thánh Nữ huyết mạch, nếu như mẹ không các nào tu luyện Đại Yêu Điểm Thần Quyết thành công như vậy ngươi chính là Thánh Nữ đời sau.” Thủy Thanh Huyên nhìn con gái, nhẹ nhàng sờ má của Tô Linh.
“Mẹ, người đang nói gì đấy, người đã là Hi Linh Yêu tộc Thánh Nữ vậy người mau gọi Hi Linh Yêu tộc cao thủ đến đây.” Tô Linh khóc nức nở.
“Hi Linh Yêu tộc Thánh Nữ không được phép lập gia đình, một khi bọn hắn biết rõ mẹ sinh ra con thì không những là mẹ mà ngay cả cha con cũng sẽ bị giết chết, sau đó đem con bắt về Hi Linh Yêu tộc, lợi dụng Yêu Tộc bí pháp rèn luyện tâm trí cùng Linh Hồn của con biến con thành một Thánh Nữ mới, cũng sẽ là một con rối của bọn hắn, con sẽ mất đi tư tưởng của bản thân.” Thủy Thanh Huyên đem con gái ôm vào ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Nước mắt Tô Linh như những sợi trân châu không ngừng lăn xuống từ đôi má.
Thủy Thanh Huyên đỡ thân thể Tô Linh lên, dùng trán áp vào trán của Tô Linh, nhẹ nhàng nói: “Có mẹ ở đây, không phải sợ.”
Chỉ thấy chỗ tiếp xúc giữa trán Thủy Thanh Huyên và trán của Tô Linh bỗng nhiên xuất hiện một vòng quang ảnh màu vàng nhàn nhạt, trong hào quang tựa hồ lộ ra một tia u lam chi sắc, hóa thành một cái ấn ký chui vào mi tâm Tô Linh.
“Linh nhi, cón phải nhớ kỹ lời của mẹ, sau ngày hôm nay bất kể như thế nào cũng không được đi tìm mẹ, mang theo cha của con rời khỏi Thiên Kiếm Tông càng xa càng tốt, hơn nữa trong vòng mười năm không nên thi triển tu vi, làm một người bình thường.” Thủy Thanh Huyên nhìn Tô Linh, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
Bỗng nhiên, đôi mi thanh tú của nàng cau lại, trong mắt hiện lên tinh mang nhìn về phía Mộ Dung Vô Tình cùng Hỏa Vân Thánh Giả.
Chỉ thấy Hỏa Vân Thánh Giả không biết thi triển bí pháp gì mà toàn bộ khí thế trên người rõ ràng lại tăng lên một lần nữa, Ma ảnh cực lớn sau lưng lại xuất hiện lần nữa, Ba Đầu Sáu Tay, hóa ma yêu Binh.
“Thiên Kiếm Vô Tình, Vạn Đạo Luân Hồi!”
Mộ Dung Vô Tình thấp giọng quát nhẹ, thanh âm như tiếng chuông ù ù vang lên quanh quẩn trên không trung.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một thanh thiên kiếm cực lớn, hướng về phía Ma Ảnh trên đỉnh đầu Hỏa Vân Thánh Giả chậm rãi đâm tới.