Dịch: Aluco
truyenyy.com
Giọng nói Thủy Thanh Huyên nhu hòa, ngón tay ngọc thon dài điểm nhẹ một chút.
Trong khoảnh khắc, trong vòng phương viên trăm dặm Linh khí bắt đầu khởi động điên cuồng, nháy mắt hội tụ thành sông cuồn cuộn mà đến, chỉ trong vòng mấy công phu hô hấp tất cả Linh khí đều bị hút vào chính giữa ngón tay ngọc thon dài kia.
Ngón tay ngọc ánh lên ánh sáng óng ánh long lanh màu xanh nhạt.
Một cỗ uy thế hủy thiên diệt địa lăng không dựng lên, tập trung vào Hỏa Vân Thánh Giả đang muốn chạy trốn.
Hỏa Vân Thánh Giả tu vi chính là Kim Đan Cảnh thất trọng đỉnh phong, kiến thức uyên bác, chỉ cảm thấy phía sau lưng có một cỗ tuyệt sát chi lực khóa chặt lấy hắn, nếu như còn dám đi tới trước một bước thì cỗ tuyệt sát chi lực hủy thiên diệt địa sẽ tới trong khoảnh khắc, cho dù với tu vi của hắn cũng không cách nào ngăn cản.
Dù sao, đó là thần thông mạnh nhất của Hi Linh Yêu tộc, Đại Yêu Điểm Thần Quyết. Tương truyền tu luyện đến cực hạn thì chỉ cần đưa ra một ngón tay thì Thần Binh nứt vỡ, Tiên Nhân vẫn lạc, uy lực hầu như không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
“Thủy Thanh Huyên, ngươi đã suy nghĩ kỹ? Nếu thi triển Đại Yêu Điểm Thần Quyết thì ngươi cũng sẽ chết.” Hỏa Vân Thánh Giả mãnh liệt xoay người, nhìn chằm chằm vào Thủy Thanh Huyên phẫn nộ quát.
Thủy Thanh Huyên cười cười, nói: “Đừng nói là Hỏa Vân tiên sinh đến giờ phút này còn không nhìn ra, trong lòng ta đã quyết sinh tử? Sau ngày hôm nay trên đời này sẽ không còn Thủy Thanh Huyên. Đương nhiên cái tên Hỏa Vân Thánh Giả cũng sẽ không còn.”
Sắc mặt Hỏa Vân Thánh Giả âm lãnh, trắng bệch như giấy, trong lòng của hắn mơ hồ có một tia hối hận, tại sao lại nghe theo lời của Mai Nghiễn Sinh mà đến đây tranh giành vũng nước đục này, tại sao không điều tra kỹ hơn, chẳng qua chỉ là biết nơi đây có một thiếu nữ mang Yêu Tộc huyết mạch. Một thiếu nữ Yêu tộc mặc dù có thể dùng để thi triển bí pháp thay mận đổi đào tạo nên một gã Nguyên Anh Cảnh. Nếu như hiến cho tông môn đạt được ban thưởng cực kỳ phong phú.
Nhưng mà, Hỏa Vân Thánh Giả tại Huyền Nguyên Tông thì địa vị hay là tu vi bản thân đều đủ để chứng minh hắn ngày sau chính là người được chọn, ngày sau tu hành bừng sáng, Nguyên Anh Cảnh trong tầm tay ngày sau chính là thành tựu Địa Tiên Cảnh cũng không phải là không thể được.
Nhưng mà, chỉ bởi vì một thiếu nữ yêu tộc mà bây giờ hắn có thể vẫn lạc tại đây, trong lòng sự hối hận cùng hận ý quả thực như cơn sóng gió động trời, nếu như Mai Nghiễn Sinh còn sống nhất định phải đem hắn xé thành trăm ngàn vạn mảnh.
Uy lực của Đại Yêu Điểm Thần Quyết như thế nào, dù cho Thủy Thanh Huyên chưa tu luyện thành công, thậm chí chẳng qua chỉ là va chạm vào một tia còn da lông như thế nào còn chưa biết. Nhưng mà thần thông trấn tộc của Hi Linh Yêu tộc tu luyện đến cực hạn có thể đánh chết Tiên Nhân, cho dù chỉ là một tia da lông thì Kim Đan Cảnh thất trọng như hắn làm thế nào để ngăn cản? Theo như lời của Thủy Thanh Huyên thì sau ngày hôm nay sẽ không còn Thủy Thanh Huyên cũng sẽ không còn Hỏa Vân Thánh Giả tồn tại trên thế gian này.
Đại hối, đại hận!
Nhưng mà tất cả đều vô dụng, ngón tay ngọc xanh nhạt kia đang hội tụ thiên địa linh khí trong phương viên trăm dặm, thần thông vô thượng của Hi Linh Yêu tộc ngưng tụ tại một điểm này, vô số Linh khí cuối cùng ngưng tụ lại thành châm, uy lực trong đó thế nào có thể nghĩ.
“Thủy Thanh Huyên, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện một chút, ngươi không cần chết, ta cũng không cần chết.” Hỏa Vân Thánh Giả quát lớn, nghĩ hết mọi biện pháp để cứu mạng.
“Nói chuyện? Việc đã đến nước này còn có thể nói chuyện gì? Nếu có chuyện cần nói chính là kêu gọi đọc giả bầu chọn cho lão dịch giả aluco mà thôi! Nhưng ta và ngươi cùng nhau kêu gọi mà chẳng có bao nhiêu người bầu cho lão ấy. Vì thế nên ta không còn tin tưởng Hỏa Vân tiên sinh nữa, thả ngươi trở về thì ngày sau ngươi sẽ không trả thù chúng ta, ngược lại còn mang đến chỗ tốt cho chúng ta sao?” Trong con ngươi của Thủy Thanh Huyên hiện lên một tia trào phúng, Hỏa Vân Thánh Giả chính là Kim Đan Cảnh thất trọng đỉnh phong cường giả nhưng khi đối mặt với tử vong thì cũng chẳng khác gì người bình thường, không có gì phân biệt.
Con sâu cái kiến còn ham sống, quyết đoán chuyện đó coi như không tệ.
“Ta có thể lập tâm thệ, sau trận chiến này tuyệt không trả thù, cũng sẽ không khiến người bên ngoài tìm các ngươi gây phiền toái, ta có thể cùng Tô Hạo kết thành huynh đệ đồng sanh cộng tử. Ta có vô số linh thạch, thiên tài địa bảo, đan dược, Linh khí, còn có thật nhiều thần thông pháp môn, cũng có thể tặng cho các ngươi từng cái.” Hỏa Vân Thánh Giả nói thật nhanh, lớn tiếng nói.
Thủy Thanh Huyên mỉm cười nói: “Tâm thệ mà thôi, nếu có vi phạm tối đa cũng khiến cho ngươi tại thời điểm trùng kích Nguyên Anh Cảnh không cách nào thành công, Tâm Ma sinh sôi, thân tử linh tiêu. Nếu như ngươi lựa chọn dừng lại như thế, từ nay về sau không trùng kích Nguyên Anh Cảnh, tâm thệ không thể phát huy thì còn có biện pháp gì để bắt ngươi? Ngươi thực sự cho ta là một kẻ nữ lưu không có kiến thức?”
Hỏa Vân Thánh Giả khẽ giật mình, trong lòng mắng thầm, loại bí mật tâm thệ này chỉ sợ tuyệt đại bộ phận tu sĩ Kim Đan Cảnh cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mĩ trong đó. Không thể tưởng được lại bị Thủy Thanh Huyên một câu nói toạc ra, nếu nói kẻ nữ lưu như ngươi không có kiến thức thì trên đời này chỉ sợ tuyệt đại bộ phận Kim Đan Cảnh đều là ếch ngồi đáy giếng.
“Vậy phải làm thế nào ngươi mới có thể thả ta ly khai?” Hỏa Vân Thánh Giả thở sâu, trong tiếng nói mang theo một chút tức giận lại lẫn vào một tia hèn mọn.
Đường đường là Kim Đan Cảnh thất trọng cường giả, đối mặt với một ngón tay ngọc xanh nhạt của Thủy Thanh Huyên chẳng những sinh lòng sợ hãi mà trong lời nói rõ ràng mang theo một tia hèn mọn.
“Cũng đơn giản thôi, nếu như ngươi thề cam chịu là nô dịch của phu quân ta trăm năm, nếu có vi phạm Thiên Lôi hàng lâm, thân tử linh tiêu, trọn đời không vào luân hồi, Hỏa Vân tiên sinh ngươi nghĩ thế nào?” Thủy Thanh Huyên mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Hỏa Vân Thánh Giả khẽ giật mình, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, gương mặt hắn đang trắng bệch như tờ giấy lập tức trở nên đỏ bừng sau đó trở nên tím xanh.
“Khinh người quá đáng, ngươi thực cho rằng cái đồ da lông chưa thành Đại Yêu Điểm Thần Quyết này có thể giết ta?”
Sắc mặt Thủy Thanh Huyên bất động, thản nhiên nói: “Cần gì phải đoán, ngươi có thể lựa chọn thử xem. Bất quá ta chỉ có một chiêu, ngươi cũng chỉ có một lần cơ hội, cứ thử là biết.”
Ánh mắt Thủy Thanh Huyên liếc xéo đảo qua đám người Diệp Vân, Tô Hạo chứng kiến bọn hắn cũng không có bị thương thế quá nặng, đang điều tức dưỡng thương sau khi phục dụng đan dược, không khỏi khóe miệng nổi lên một nụ cười nhẹ.
“Ngươi cười cái gì?” Hỏa Vân Thánh Giả nhạy cảm bắt được nụ cười nhẹ của Thủy Thanh Huyên, phẫn nộ quát.
“Ta và ngươi chỉ trong khoảnh khắc nữa sẽ chết, trước lúc sắp chết thay vì đau khổ không bằng vui vẻ nghênh đón, ngươi nói có phải thế không?” Thủy Thanh Huyên chậm rãi nói.
Hỏa Vân Thánh Giả thở sâu, trầm ngâm một lát sau đó mãnh liệt ngẩng đầu lên, nói: “Ta không có khả năng làm nô dịch trăm năm, chỉ mười năm, hơn nữa ta xin thề từ đó về sau tuyệt đối sẽ không trả thù, nếu không chính là Lôi Kiếp hàng lâm, thân tử linh tiêu.”
Thủy Thanh Huyên ngược lại sững sờ, nàng chẳng qua vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, định nói thách chút đỉnh ai ngờ Hỏa Vân Thánh Giả suy nghĩ cả nửa ngày lại trả... Hớ, vậy mà đáp ứng trở thành nô bộc của Tô Hạo, hơn nữa lại tới... Mười năm.
“Ngươi đáp ứng trở thành nô bộc của phu quân ta, ta ngược lại là không làm chủ được, phải hỏi qua phu quân của ta.” Thủy Thanh Huyên chậm rãi nói.
Trong ánh mắt của Hỏa Vân Thánh Giả mang theo một tia sĩ nhục, sắc mặt lúng túng nhìn về phía Tô Hạo.
Khuôn mặt Tô Hạo kiên nghị, ánh mắt lạnh lùng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hỏa Vân Thánh Giả cả nửa ngày mới trùng trùng điệp điệp nói: “Tốt, ta đáp ứng ngươi, mười năm.”
“Sư tôn!”
“Tô Hạo!”
“Xú tiểu tử!”
Diệp Vân, Yến Trường Xuân cùng Thất trưởng lão đồng thời lên tiếng la lớn.
“Tô huynh, ta biết ý tứ của ngươi nhưng mà sự thật có lẽ không như ngươi suy nghĩ, một chiêu Đại Yêu Điểm Thần Quyết của Tô phu nhân đã không thể vãn hồi, dù cho hôm nay có để cho Hỏa Vân Thánh Giả sống sót thì Tô phu nhân cũng không còn sống được mấy ngày.” Thanh âm của Mộ Dung Vô Tình vang lên, hắn quay đầu nhìn Thủy Thanh Huyên, gằn từng chữ: “Đúng không, Tô phu nhân?”
Thủy Thanh Huyên mỉm cười, nói:" Xem ra chỉ có Vô Tình tương đối hiểu rõ ta, nếu như ta đã phá vỡ phong ấn, khôi phục tu vi và Đại Yêu Điểm Thần Quyết đã thi triển thì không thể nghịch chuyển được, ta vừa rồi chẳng qua là kéo dài thời gian, cho thương thế của các ngươi khôi phục thêm một ít mới có thể tránh được uy lực cường đại của Đại Yêu Điểm Thần Quyết.
“Có ý tứ gì?” Tô Hạo chỉ cảm thấy đầu óc tràn đầy sợ hãi, quát lớn.
“Vừa rồi một kiếm của ta cũng đã đem Thiên Thần Phong phá hủy, trong đó không biết có bao nhiêu đệ tử thân tử linh tiêu. Đại Yêu Điểm Thần Quyết này uy lực so với một kiếm của ta mạnh hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, chỉ sợ một điểm phát ra phạm vi hơn mười dặm đều hóa thành bột mịn, Tô phu nhân chỉ là muốn chúng ta khôi phục chút ít thương thế, sau đó nàng sẽ khống chế Hỏa Vân Thánh Giả, chờ cho chúng ta rời khỏi đây mới ra tay.” Mộ Dung Vô Tình đem hết thảy nhìn thấu, lạnh lùng nói ra.
Tô Hạo cùng Diệp Vân không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về Thủy Thanh Huyên, đã thấy nàng mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ ôn nhu.
“Huyên nhi!”
“Huyên Di!”
“Mẹ!”
Tô Hạo, Diệp Vân cùng Tô Linh la lớn, chỉ muốn xông thẳng đến.
Ống tay áo của Thủy Thanh Huyên vung khẽ, một cỗ chi lực nhu hòa đem ba người ngăn trở, không cách nào tiến lên nửa bước.
“Vô Tình, Thất sư thúc, tông chủ đại nhân, xin các người mang theo mọi người ly khai, tối thiểu phải hơn năm mươi dặm, hẹn gặp lại!”
Ánh mắt Thủy Thanh Huyên đảo qua mọi người, giọng nói nhàn nhạt, đã có một tia hơi run rẩy.
“Không, ta không đi!” Tô Hạo tức giận quát, ra sức giãy giụa.
Thất trưởng lão cùng Mộ Dung Vô Tình lập tức ra tay đem hắn khống chế, việc đã đến nước này hắn dù có làm thế nào thì Thủy Thanh Huyên cũng không sống được.
Đột nhiên, Tô Hạo giãy giụa mãnh liệt, khí thế toàn thân đột nhiên tăng lên, chỗ mi tâm xuất hiện đạo lãnh mang, rõ ràng ngưng tụ ra một đạo Phù Lục.
Đạo phù lục từ mi tâm của hắn chợt lóe lên, lóe ra thanh mang hướng về phía Diệp Vân nhanh chóng bắn đi, không đợi Diệp Vân có bất kỳ phản ứng nào liền bắn vào sâu trong mi tâm của hắn.
“Bản Mệnh phù văn? Tô Hạo ngươi muốn làm gì?” Thất trưởng lão quát lớn.
Đạo phù lục này chính là Tô Hạo dùng tu vi suốt đời cùng lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo pháp tắc ngưng tụ mà thành, trong đó ghi lại quá trình tu hành từ nhỏ của hắn, lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo cùng tất cả thần thông bí pháp hắn tu luyện, Bản Mệnh phù văn như là một quyển sách ghi chép con đường tu hành của Tô Hạo truyền thụ cho Diệp Vân.
Bản Mệnh phù văn tuy rằng có thể ngưng luyện nhưng mà người tiếp nhận chưa chắc được truyền thừa, điều này cần cả hai đối với Thiên Đạo pháp tắc có lĩnh ngộ cực kỳ giống nhau, bằng không mà nói Bản Mệnh phù văn giống như rỗng tuếch không có nửa điểm tác dụng.
Chẳng qua là, Tô Hạo ngưng tụ Bản Mệnh phù văn truyền thụ cho Diệp Vân nhưng cũng là biểu đạt tâm nguyện muốn chết của hắn.
Thất trưởng lão cùng Mộ Dung Vô Tình buông hắn ra, giờ phút này có khống chế hắn cũng không còn ý nghĩa.
“Diệp Vân, chiếu cố thật tốt Linh nhi, cũng chiếu cố thật tốt Ngâm Tuyết. Ta và sư mẫu cùng nhau đi.” Tô Hạo mỉm cười, hướng về phía Diệp Vân cùng Tô Linh cười cười, quay người nhảy lên bay về phía Thủy Thanh Huyên.
Trong mắt Thủy Thanh Huyên hiện lên một tia kinh hoàng, chứng kiến Tô Hạo bay vọt đến, đưa tay nắm lấy tay Tô Hạo.
“Chàng cần gì phải làm thế?”
“Ngày đó kết tóc, cũng đã hứa đồng sanh cộng tử, ta làm sao có thể để nàng một mình gánh chịu hết thảy, tất nhiên là muốn cùng nhau cầm tay đối mặt.” Tô Hạo nhàn nhạt nói ra.
Sợ hãi trong đôi mắt Thủy Thanh Huyên chậm rãi tiêu tán, nhu tình mật ý xông lên đầu, nàng nhẹ khẽ tựa vào đầu vai trượng phu, giọng nói nhàn nhạt: “Thất sư thúc, tông chủ đại nhân, các người có thể rời đi!”
Ánh mắt Thủy Thanh Huyên hơi đổi, rơi vào trên người Hỏa Vân Thánh Giả.
“Hỏa Vân tiên sinh, cám ơn ngươi tới đây chứng kiến lời thề đồng sanh cộng tử của vợ chồng ta.”
Ngón tay ngọc xanh nhạt hơi hơi điểm ra một điểm, uy thế tràn đầy ngưng tụ thành luồng, triệt để khóa chặt lấy Hỏa Vân Thánh Giả.