Chương 209: Trật tự tan rã

Linh cốc, trong thời gian dài luôn luôn được dùng để cải thiện thể chất, là vật phụ trợ

giúp tu luyện nhanh hơn. Ngoại trừ điều đó, trước giờ chỉ có tu giả đi Đô Thiên Huyết

Giới săn yêu mới dùng đến.

Bởi vậy giá cả của linh cốc trong một thời gian dài cũng luôn ổn định ở một mức

không cao. Nếu không như vậy , Tả Mạc đã sớm giàu to rồi.

Song đến hôm nay , khi mật độ linh khí của Tiểu Sơn giới trở nên loãng, tầm quan

trọng của linh cốc cũng nhanh chóng hiển lộ. Thứ có thể cung cấp linh khí chỉ có tinh

thạch, linh thực cùng linh đan. Tinh thạch tuy rằng ẩn chứa linh lực phong phú song tạp

chất của nó cần phải có bí pháp hóa giải, không cách nào sử dụng trong thời gian dài. Mà

linh đan lại được luyện chế từ các loại linh thảo tinh tài, phẩm chất sang quý.

Linh khí trong linh thực khioong những rất dễ hấp thu, hơn nữa lại không có bất cứ

thương tổn gì đối với thân thể con người, dùng trong thời gian dài còn có thể chậm rãi

cải thiện thể chất. Linh cốc là linh thực cơ bản nhất, là nguyên liệu được ứng dụng rộng

rãi nhất, hơn nữa dù cho không biết cách nấu thức ăn, tu giả phổ thông cũng có thể ăn

thoải mái.

Trong đầu Tả Mạc nảy sinh rất nhiều suy nghĩ. Linh khí trong Tiểu Sơn giới biến

loãng là sau khi yêu quân tới mới hình thành, không thể nghi ngờ, nhất định là do yêu

quân giở trò quỷ rồi. Tả Mạc cũng không thể không sợ hãi than thở yêu ma thật cường

đại. Tiểu Sơn giới tuy rằng chỉ là một giới nhỏ nhưng có thể cải biến linh khí cả một giới,

uy năng bậc này đủ khiến hắn ngưỡng mộ.

Sau khi than thở sợ hãi cùng ngưỡng mộ, hắn bắt đầu suy nghĩ về việc chuyện này sẽ

tạo ra phản ứng dây chuyền ra sao.

Từ lúc hắn trồng trọt linh cốc, bởi bình thường hay nghe âm khuê nên hắn cũng dần

dần học được cách kéo tơ bóc kén, tách lọc những tin tức phức tạp khó phân biệt, tìm

được tin tức hữu dụng đối với bản thân. Hắn biết rõ mình chỉ là một nhân vật nhỏ, trong

thời loạn này muốn tiếp tục tồn tại phải học được cách chọn chỗ lợi tránh chỗ hại.

Nếu tình huống chuyển xấu thêm một bước, Tiểu Sơn giới sẽ trở thành địa phương

như Đô Thiên Huyết Giới. Một nơi không có linh khí đối với tu giả mà nói, là đất xấu.

Tiểu Sơn giới sẽ lập tức trở thành nơi vui chơi của yêu ma.

Tả Mạc không biết yêu ma dùng thủ đoạn ra sao, cũng không biết biến hóa của linh

khí có thể đảo ngược lại hay không. Biến hóa như vậy nếu có thể đảo ngược là tốt nhất,

nếu không thể đảo ngược, vậy tình huống của tu giả không xong rồi! Trong hoàn cảnh

không có linh khí, sức chiến đấu của tu giả sẽ giảm bớt trên diện rộng còn yêu ma lại như

cá gặp nước, trong hoàn cảnh một bên giảm một bên tăng, cục diện xấu của tu giả sẽ

không ngừng mở rộng. Yêu ma chỉ cần không ngừng nuốt lấy từng giới từng giới một, tu

giả không thể không lui bước.

Chết tiệt!

Tả Mạc cảm thấy tim mình có phần nhanh hơn.

Được rồi, mình cứ thế này chẳng phải lo nghĩ vô cớ sao, những môn phái lớn kia nhất

định sẽ không ngồi chờ chết. Ngàn năm trước, tu giả có thể chiến thắng yêu ma, thì lần

này nhất định cũng có thể. Tả Mạc tự an ủi bản thân như vậy .

Suy nghĩ của hắn chuyển sang bản thân mình, thiên hạ đại sự đó quan hệ cái rắm tới

mình, chẳng thà cứ nghĩ nhiều về mạng nhỏ của bản thân còn thực dụng hơn. Giá trị của

linh thực phu tăng lên, ít nhất… Không cần lo chuyện chết đói nữa… Ý nghĩ này thoáng

hiện lên trong đầu hắn.

Trật tự của Tiểu Sơn giới đã hoàn toàn bị phá hỏng, phải nhanh chóng rời khỏi nơi

đây .

Hắn cảm nhận được một cách sâu sắc, ở nơi tiền tuyến của chiến tranh, lực lượng cá

nhân quả thực nhỏ bé không đáng nói tới. Không những không quyết định được chiến

cuộc mà ngay cả mạng nhỏ của mình cũng không quyết định được.Thời loạn mạng người

như cỏ rác.

Ma Phàm trong lòng lo sợ, tiền bối cương thuy chìm vào suy tư, từ đầu tới cuối không

nói một lời, hắn cảm thấy không khí trước mặt tựa hồ như đang ngưng đọng lại, áp lực

vô hình khiến hắn nơm nớp lo sợ. Hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập càng lúc càng

gấp gáp, miệng lưỡi cũng khô khốc.

“Vì sao các ngươi không rời khỏi Tiểu Sơn giới?” Tiền bối cương thi đột nhiên mở

miệng.

Tả Mạc cuối cùng cũng mở miệng, Ma Phàm chỉ cảm thấy bản thân vốn hít thở không

thông đột nhiên hít một ngụm không khí lớn vào.

“Thưa tiền bối, không phải chúng ta không muốn rời khỏi Tiểu Sơn giới. Chỉ là sông

ranh giới đi Thiên Thủy giới đã bị người ta canh giữ chặt chẽ, nếu muốn thông qua phải

giao nộp đầy đủ tinh thạch cùng linh cốc.”

Tả Mạc đột nhiên hiểu ra, không khỏi nghĩ thầm trong lòng, những kẻ này so với bản

thân mình cũng ngoan cố hơn nhiều. Tiểu Sơn giới tổng cộng chỉ có hai sông ranh giới,

một cái thông đi Thiên Nguyệt giới, một cái thông đi Thiên Thủy giới. Sông ranh giới đi

sang Thiên Thủy giới khép lại, Tiểu Sơn giới lập tức trở thành một cái ngõ cụt, không ai

dám đi về phía Thiên Nguyệt giới cả.

“Không ai dám đánh, dám giết để xông qua sao?”

Ma Phàm cười khổ: “Nắm giữ sông ranh giới đi Thiên Thủy giới là môn phái Minh

Tiêu, là thế lực lớn nhất ở bản giới.”

Tả Mạc nghe vậy không khỏi lắc đầu, chuyện làm ăn không phải làm như vậy .

Với việc làm ăn, ngươi tình ta nguyện, theo như nhu cầu, kiếm được là tinh thạch,

nhưng Minh Tiêu phái này muốn lại là mạng. Trật tự của Tiểu Sơn giới bị phá hủy , phân

nửa trách nhiệm phải quy cho Minh Tiêu phái ở phía sau tạo ra. Tu giả không thoát khỏi

Tiểu Sơn giới được chỉ có cách không ngừng sống mái với nhau, đoạt tinh thạch, đoạt

linh cốc trên tay người khác. Mỗi người đều tin rằng chỉ cần đoạt được là có thể rời khỏi

nơi quỷ quái này . Về phần những người còn lại đều chỉ có một kết quả.

Lợi dụng chiến tranh kiếm tiền, Tả Mạc ngược lại lại không cảm thấy có gì, song cách

làm của Minh Tiêu phái lại khiến hắn tương đối phản cảm. Hành vi bức người ta tới

tuyệt cảnh của Minh Tiêu phái như vậy chẳng khác nào là đùa với lửa, chỉ hơi vô ý là rất

có thể đem cả bản thân vùi vào trong đó. Bất quá cũng có thể từ cục diện này thấy được

bọn họ có lòng tin tuyệt đối.

Đương nhiên, Tả Mạc còn chưa có nhàn rỗi tới mức đi quản sự sống chết của người

ta, chỉ là bây giờ Minh Tiêu phái canh gác sông ranh giới đi Thiên Thủy giới, cũng ngăn

đường bọn họ rời khỏi Tiểu Sơn giới.

Minh Tiêu Phái liệu có mở lưới cho mình qua không? Không thể nào, Minh Tiêu phái

chẳng quan biết gì với hắn, sao có thể buông tha cơ hội phát tài tốt như vậy được?

Về phần xông qua? Vậy càng không thể.

Đừng xem Công Tôn sai chỉ huy Kim Giáp vệ thu thập hơn mười tên tu giả nhẹ nhàng

như vậy , song lực lượng trong tay đại môn phái như Minh Tiêu Phái không phải chỉ vài

người bọn mình có thể chống lại được.

Giao nộp tinh thạch?

Tinh thạch ngược lại Tả Mạc lại có, song hắn cảm thấy bản thân trong mắt người khác

chắc chắn là con dê béo. Đổi lại mình thấy một con dê béo như thế cũng không thể nào

không ép sạch được, làm sao chịu thỏa mãn bởi chút tinh thạch? Phương án này nhanh

chóng bị Tả Mạc phủ quyết.

Như vậy , chỉ còn lại một cách, mở đường máu mà qua thôi! Muốn đánh qua nơi đó,

chỉ dựa vào sức của một thuyền ba người chắc chắn không được. Như vậy , cần phải mở

rộng lực lượng trên tay , chỉ cần mang theo một đội ngũ mà đối phương không cách nào

lờ đi. Minh Tiêu phái nhất định sẽ không chọn cách lưỡng bại câu thương cùng bọn họ,

rất đơn giản, đám người Tả Mạc hai bàn tay trắng song Minh Tiêu phái còn phải ngồi đợi

thu tinh thạch chứ.

Ma Phàm ngàn vạn lần không nghĩ ra, hắn chỉ mới nói mấy câu mà trong đầu Tả Mạc

đã nảy sinh ra nhiều ý niệm như vậy .

Tả Mạc lại hỏi một ít tin tức cụ thể liên quan tới sông ranh giới của Thiên Thủy giới,

quả nhiên sông ranh giới đó bị Minh Tiêu phái kinh doanh, xây dựng hệ thống phòng thủ

kiên cố, cũng làm ý nghĩ may mắn cuối cùng trong lòng hắn tiêu biến. Vốn hắn còn nghĩ,

liệu có thể điều khiển thuyền Tảo Hạch lặn dưới sông ranh giới đi qua không.

Tả Mạc đang định hỏi ý kiến Công Tôn sư đệ một chút, bất quá khi hắn thấy vẻ cuồng

nhiệt và phấn khích trong mắt Công Tôn sư đệ lập tức hiểu ra đáp án. Tên này đúng là

phần tử hiếu chiến cực đoan!

Trong lòng thầm mắng một câu, hắn tìm Bồ yêu hỏi: “Có cách nào khiến bọn họ nghe

lời không?”

Con mắt màu máu của Bồ yêu lóe lên ánh đỏ tươi, cươi ha ha nói: “Rất nhiều. Tu giả

các ngươi dùng nhiều nhất là cấm chế.”

"Cấm chế?" Tả Mạc có phần hiếu kỳ hỏi.

“Cái này cũng không có gì lạ.” Bồ yêu vẻ mặt “ngươi mới thấy được bao nhiêu”: “Thủ

đoạn này dùng trên người tu nô là nhiều nhất, nhưng có một số môn phái nghiêm khắc

sẽ dùng trên người môn hạ đệ tử để phòng ngừa chúng đệ tử phản loạn.”

“Thật đáng sợ!” Tả Mạc run rung, hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng sau khi

mình gia nhập vào một môn phái, trong cơ thể cũng có thể bị đặt cấm chế.

“Vậy ngươi có muốn không?”

"Muốn!"

Tả Mạc chỉ do dự một chút song vẫn quyết định muốn. Ngươi mà không chết thì ta

cũng khống sống, không thể nói trước được điều gì, trước tiên cứ tới sông ranh giới rồi

nói sau. Cấm chế tuy rằng vô nhân đạo song trước mắt lại là cách có hiệu quả nhất, chẳng

có nhiều thời gian cho hắn kỳ kèo.

Tả Mạc cũng không muốn đợi sau khi yêu quân tiến đến nơi đây mà bản thân vẫn còn

lưu lại Tiểu Sơn giới.

Bồ yêu lần này cũng cực kỳ dứt khoát, truyền thụ cho Tả Mạc tới vài loại cấm chế.

Cấm chế cũng không phải dễ dàng sử dụng, nhất là đối với Tả Mạc chỉ mới ngưng

mạch nhất trọng thiên. Hắn mất rất nhiều công phu mới miễn cưỡng học được. Cũng

may mà thần thức hắn vốn hơn người, bằng không cấm chế không phải cấp bậc này có

thể sử dụng. Ma Phàm đáng thương trở thành vật thí nghiệm đầu tiên.

Ngay khi Tả Mạc ra sức hạ cấm chế lên người tu giả bị đánh bất tỉnh, Bồ yeu trong

thức hải cũng lộ vẻ nghiền ngẫm.

“Ngươi hẳn cũng rất mong chờ!” Hắn nâng cằm, con mắt máu yêu dị sâu như biển

máu, nhẹ nhàng nói với bia mộ: “Quả thật rất thực dụng! Thực khiến cho người ta ngày

càng ưa thích! Hắn đã định trước sẽ không đi theo con đường của ngươi… Cái tên ngu si

vô liêm sỉ tự hủy diệt bản thân nhà ngươi!”

Bia mộ vẫn yên tĩnh bất động.

Sau khi đạo cấm chế cuối cùng được bày ra, Tả Mạc mệt mỏi rũ rượi. Bị hắn bày cấm

chế vào tất cả đều là ngưng mạch kỳ, tổng cộng mười sáu người.

“Còn lại đều giao cho ngươi đấy .” Nói xong, Tả Mạc vốn đã tiêu hao gần như tất cả

thần thức và linh lực, lập tức xuất ra một viên tinh thạch nhập định.

“Không vấn đề!” Công Tôn Sai ngẩng khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu lên, cười nhăn

răng, trong ánh mắt hắn óng ánh vẻ hưng phấn.

Ma Phàm ở bên chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí dọc theo sống lưng chạy thẳng lên.

Thiên Nguyệt giới, đảo Hoang Mộc.

“Tiểu thư, quân đoàn thứ mười ba Hạt Hạ Viêm Nhạc đã đi tới sông ranh giới của

Minh Đào giới. Quân đoàn thứ sáu Hạt Hạ Kim Bảo cũng đã bi đới sông ranh giới đi Giai

Nam giới, trên đường hai đội đều không phát hiện mục tiêu khả nghi.” Kẻ trung niên

cung kính báo cáo.

“Động tác của bọn chúng cũng thật nhanh.” Mộc Hi thản nhiên nói: “Lưới đã khép

lại, chỉ cần chậm rãi tra xét thôi. Thật tỷ mỷ đấy .”

“Rõ!” Trung niên nghiêm nghị tuân lệnh, hắn do dự một chút rồi nói tiếp: “Tiểu thư,

chúng ta phát hiện vết tích ma hoạt động.”

“Ma sao?” Viêm Phong ở bên sắc mặt khẽ biến, không nhịn được kêu lên.

Mộc Hi ánh mắt biến đổi, ngẩng đầu lên hỏi: “Điều tra rõ là ai chưa?”

“Có thể xuyên qua khe hở của Huyết Giới chỉ có ma ở cấp thống lĩnh trở xuống.” Vẻ

ngạc nhiên trên mặt Viêm Phong còn chưa biến mất: “Là ai của Nguyệt Ma giáo? Hắn tới

đây làm gì? Sẽ không cùng một mục tiêu với chúng ta chú?”

“Sao lại không?” Mộc Hi nhìn Viêm Phong một cái: “Ngươi còn quên một khả năng,

tỷ như Chân Ma thống lĩnh phong ấn thực lực của bản thân.”

Người trung niên lập tức biến sắc.

“Lập tức điều tra rõ cho ta.” Mộc Hi quả quyết nói : « Dù cho hắn có là Chân Ma thống

lĩnh cũng không cần phải lo lắng. Tốt nhất là liên hệ với hắn, có lẽ hắn có thể giúp được

chúng ta không ít. »

“Rõ.” Người trung niên nhận lệnh.

Thấy thủ hạ sắc mặt còn lo lắng, Mộc Hi nhoẻn miệng cười: “Không cần lo lắng quá

mức, cho dù là Nguyệt Ma giáo hay là Chân Ma thống lĩnh bọn họ đều có chung một kẻ

địch với chúng ta.”

Dung nhan Mộc Hi chỉ có thể coi là thanh tú song nụ cười này phảng phất như có một

lực lượng khác khiến tâm thần người ta không tự chủ được mà yên ổn hẳn lại.

“Tiểu thư nói phải.” Người trung niên cười nói.

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩