Chương 208: Ma Phàm

“Chúng ta đi đâu đây?” Thuần Vu Thành hiếu kỳ vươn đầu ra ngoài thuyền, liên tục

lặn trong nước ba tháng liền, ba người đều cảm thấy buồn bực quá mức rồi.

“Đi Tiểu Sơn giới.” Tả Mạc nói có phần không chắc chắn, bọn họ chưa ai từng tới Tiểu

Sơn giới, bình thường cũng không quá quan tâm tới tin tức về Tiểu Sơn giới.

Không khí mới mẻ khiến lòng ba người lập tức khoan khoái thoải mái hơn nhiều, bọn

họ đồng loạt vươn đầu ra khỏi căn buồng nhỏ trên tàu, tham lam hít lấy bầu không khí

đó.

Hai bên bờ sông là những ngọn núi liên miên không dứt.

Thế nhưng rất nhanh, ba người đều đồng loạt ngậm miệng lại, bọn họ kinh ngạc nhìn

ngọn núi hai bên.

Khắp nơi là đất khô, đá vụn, cây cụt, mảnh gỗ, thỉnh thoảng có thể thấy được thi thể

cùng những mảnh y phục nhỏ. Dãy núi vốn xanh tươi um tùm giờ đầy những vết thương.

“Không thê thảm tới vậy chứ. . .” Thanh âm Thuần Vu Thành tựa như đang trong giấc

mộng.

Công Tôn Sai là người đầu tiên phản ứng lại, sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, cúi đầu

như tự nói với mình: “Chiến tranh bắt đầu rồi.”

Tả Mạc chỉ nhìn, không biết nên nói gì. Nơi này hẳn đã trải qua chiến tranh kịch liệt,

nghĩ tới yêu quân trên bầu trời đảo Hoang Mộc, Tả Mạc không cần đoán cũng biết là do

ai làm. Trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, nếu mình trốn không kịp chỉ sợ cũng sẽ có kết

quả như vậy .

“Chúng ta cẩn thận một chút, con đường này chỉ sợ không an toàn.”

Tả Mạc cùng Công Tôn Sai liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện vẻ lo âu trong mắt nhau.

Thuyền Tảo Hạch bay lên trên không, cưỡi gió lướt đi.

“Chúng ta chạy đi đâu?” Công Tôn Sai hỏi một vấn đề rất thực tế.

“Chỉ thể đi một bước tính một bước thôi.” Tả Mạc khuôn mặt không chút biểu tình

song thanh âm của hắn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Chúng ta cũng không quen thuộc đối với Tiểu

Sơn giới. Trước tiên cứ tìm người hỏi một chút, sông ranh giới khác của Tiểu Sơn giới ở

đâu.”

“Tiểu Sơn giới còn có thể có người không?”

Những lời này của Công Tôn Sai khiến hô hấp của Tả Mạc không tự chủ được bỗng

ngừng lại, hắn quay sang, thấy khuôn mặt âm nhu của Công Tôn Sai lộ vẻ đương nhiên,

trong lòng không hiểu vì sao thấy lạnh cả buốt cả người.

Phản ứng đầu tiên của hắn là: sau này tuyệt đối không thể khi dễ Công Tôn Sai sư đệ.

Tên này tuyệt đối là kẻ lòng dạ độc ác.

Nhưng Tả Mạc hiển nhiên không phải kẻ hiền lành tử tế gì: “Vậy cuộc sống của chúng

ta cũng tới hồi kết rồi, chờ người khác tới thu thập thôi.”

Công Tôn Sai cười hì hì, chẳng nói lời nào, nâng cằm, không biết đang suy nghĩ điều

gì.

May mắn là không bị Công Tôn Sai nói trúng, ngày thứ ba bọn họ đã gặp được tu giả

còn sống. Song thấy hiện trường còn đang xảy ra hỗn chiến, Tả Mạc đành nói: “Chúng ta

chờ một chút vậy .” Thuyền Tảo Hạch lui lại trong đám mây , âm thầm nhìn trộm trận

chiến ở bên dưới.

Hai nhóm tu giả đang chiến đấu với nhau, pháp bảo phi kiếp bay loạn khắp bầu trời.

Nhóm người này tu vi đại đa số là ngưng mạch kỳ, chỉ có một số ít là trúc cơ. Thuần

Vu Thành chỉ nhìn một lát rồi lại quay đầu suy nghĩ vấn đề chăn nuôi, hắn không chút

hứng thú với những chuyện đánh đánh giết giết như vậy . Còn Tả Mạc với Công Tôn Sai

đều buồn chán tới phát ngáp.

“Hay lại chơi cờ Dịch Chiến không?” Công Tôn Sai hỏi.

Tả Mạc nhìn lướt qua, lắc đầu: “Quên đi, làm chính sự trước đã.”

Công Tôn Sai hiện giờ đã là người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong bọn họ.

Hơn ba tháng qua, tên hiếu chiến này tiến bộ với tốc độ kinh người, phương diện chỉ

huy cùng càng lúc càng thâm độc. Dọc đường đi linh thú gặp tai ương nhiều không kể

xiết, ba gã Kim Giáp vệ vào tay hắn quả thực có thể gọi là thần quỷ tránh lui. Đương

nhiên, Tả Mạc cũng thấy qua yêu quân cường đại, thấy qua linh thú Nguyệt Tình Huyền

Thủy cường đại nơi đáy nước, nhất là ngày nào cũng thấy cảnh biểu diễn hoa lệ của ba gã

Kim Giáp vệ dưới sự điều khiển của Công Tôn sư đệ, cảnh chiến đấu trước mắt thực sự

khiến họ không chút hứng thú.

Suy nghĩ một lát, Tả Mạc quyết định không tiếp tục đợi nữa: “Khiến bọn họ ngừng lại

là được.”

“Được rồi.” Công Tôn Sai hiển nhiên không chút hứng thú với đối thủ cấp bậc như

vậy . Hai người dường như đã quên, bọn họ một là ngưng mạch còn một chỉ là trúc cơ còn

đại đa số hai phe bên dưới đều là ngưng mạch.

Ba gã Kim Giáp vệ chống kiếm đứng sau Công Tôn Sai thân hình khẽ động, biến mất

không thấy đâu nữa.

Ma Phàm cẩn thận giữ khoảng cách với đối phương, cự ly từ năm mươi tới một trăm

trượng mới là phạm vi công kích tốt nhất đối với hắn. Trong cự ly này , kiếm quyết của

hắn có thể phát huy được uy lực lớn nhất.

So với tuyệt đại đa số các tu giả khác, vận khí của hắn không tồi, dưới cơ duyên xảo

hợp, hắn thu được một bộ kiếm quyết không trọn vẹn. Bộ kiếm quyết này không có tên,

nội dung cũng thiếu mất rất nhiều song cũng nhờ bộ kiếm quyết không trọn vẹn đó mà

hắn sống được đến giờ.

Thật là phiền phức!

Hắn cẩn thận khống chế tiết tấu, khóe mắt thi thoảng liếc sang tình huống của đồng

bạn. Tốt rồi, tình trạng của đám bọn họ cũng không đến nỗi quá kém, hắn khẽ buông

lỏng trong lòng. Lúc trước đây , hắn luôn luôn độc lai độc vãng, thẳng tới lần trước gặp

qua yêu quân, tận mắt chứng kiến trận chiến không cách nào quên được kia, hắn mới

hiểu được, một người đơn độc tuyệt đối không cách nào sống sót trong thời loạn thế này .

Hắn liền gia nhập vào đoàn đội nhỏ trước mắt này , đây đã là trận chiến thứ mấy kể từ

khi hắn gia nhập vào đội ngũ ? Hắn không nhớ được, yêu quân ly khai, trật tự của Tiểu

Sơn giới cũng hỏng mất, trở nên đại loạn.

Bỗng nhiên, khóe mắt hắn thoáng thấy ba luồng sáng vàng!

Có phục binh! Hắn trong lòng hoảng sợ, lập tức không chút do dự quay đầu chạy đi,

chỉ thấy hắn đạp chân một cái, cả người như bao phủ trong một đống huyễn ảnh hư hư

thực thực.

Lại dùng huyễn ảnh thân pháp để bảo mệnh!

Đối thủ cách hắn sáu mươi trượng đột nhiên mất đi kẻ địch, vẻ mặt ngạc nhiên, vẫn

không hiểu tình huống ra sao.

Ba luồng sáng vàng kim như ba mũi tên nhọn bắn vào trong đám người đang hỗn

chiến.

Ba ba ba!

Âm thanh dày đặc vang lên như mưa rơi vào lá chuối, vang tới bên tai Ma Phàm đang

quay đầu bỏ chạy như điên, da đầu hắn cũng tê dại cả đi!

Phiền phức rồi!

Hắn vẫn rất tin tưởng vào tốc độ của mình, kiếm quyết hắn tu luyện tuy không tọn

vẹn nhưng lợi hại nhất trong đó là Huyễn Ảnh thân pháp cùng ba kiếm chiêu. Thân pháp

Huyễn Ảnh đã vài lần cứu mạng của hắn. Hắn thầm lấy làm may mắn trong lòng, may

mà mình vẫn còn lưu lại sức bằng không hôm nay đã thua vì cái này rồi.

Đang suy nghĩ, một âm thanh giống như tiếng mưa xối xả vang lên trong tai rồi đột

nhiên ngừng lại.

Trong lòng hắn cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra, không tốt!

Thịch!

Một thân ảnh màu vàng từ trong hư không bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước hắn, tốc

độ nhanh đến nỗi diện mạo của người này như nào hắn cũng không nhìn rõ ràng lắm.

Phiền phức thật!

Chân hắn gập lại, muốn theo một phương hướng để bỏ chạy .

Thịch!

Trước mặt hắn lại xuất hiện một thân ảnh màu vàng.

Ma...

Phía sau đồng thời cũng truyền tới một tiếng động!

“Ta đầu hàng!” Hắn dứt khoát giơ hai tay lên.

Nhưng đối phương hiển nhiên không để ý tới hắn, gáy hắn tê rần, mắt tối sầm, hôn

mê ngã xuống.

Khi hắn mở mắt trở lại, trong lòng nhất thời thời dài một hơi, mình còn chưa chết. Mà

khi hắn hoàn toàn mở mắt ra, phiền muộn vừa vất đi lại được mang tới – kim nhân!

Hắn nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra trước hôn mê.

Thực sự là phiền phức!

Hắn lúc này đã nhìn rõ hình dạng của kim nhân. Cả người hắn được lân giáp màu

vàng bao phủ kín không có một kẽ hở nào, dưới thái dương, tinh mịn lân giáp như sóng

gợn màu vàng lóng lánh tầng tầng lớp lớp kim quang. Đôi mắt lộ ra qua lớp lân giáp màu

vàng, lạnh lùng ớn lạnh, Ma Phàm không chút do dự, nếu như bản thân có chút dị động

nhất định sẽ bị kim lân giáp sĩ dùng thanh đại kiếm màu đỏ kia chém cho bay đầu.

Chờ một chút, trời ơi!

Con ngươi của hắn đột nhiên không tập trung trong giây lát.

Trên thân đại kiếm màu đỏ hoả diễm lượn lờ, kim lân giáp sĩ tiện tay dựng ở trên mặt

đất, xung quanh mũi kiếm từng chút một đất bị đốt cho cháy đen. Tứ phẩm! Đây là tứ

phẩm đại kiếm!

Ma Phàm đơn thương độc mã một thời gian dài như vậy , đối với giá cả thị trường

cũng như cách nhận diện một số pháp bảo hắn cũng có biết.

Thanh đại kiếm này phẩm chất không tầm thường, điều này cũng không làm cho hắn

cảm thấy giật mình, dù cho thêm kim lân giáp trên người họ với khả năng phòng hộ

mười phần kinh khủng cũng không làm hắn cảm thấy giật mình.

Làm hắn giật mình chính là trên người ba kẻ này ...

Thảo nào bọn họ lại đuổi kịp mình, cánh Phích Lịch Lưu Quang được xưng tụng là

nhanh như ánh sáng, trên thị trường chính là một trong những pháp bảo phi hành trứ

danh có thể mua được. Đã từng rất nhiều lần trong mộng hắn mơ thấy nó. Huyễn ảnh

thân pháp của hắn cộng thêm cánh Phích Lịch Lưu Quang, ực, hắn có thể tự tin chạy

thoát khỏi bất cứ kẻ nào có tu vi từ Kim Đan trở xuống.

Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua tay của kim lân giáp sĩ đặt trên chuôi kiếm, bao tay

màu xanh nhạt thêu hình một con voi, bao tay vạn tượng! Tu giả tu luyện thân thể yêu

thích nhất, có được nó, ngươi ta dùng tay không cũng có thể giết chết được hổ báo. Hắn

hoảng hốt, nhớ lại sau khi hôn mê bên tai vang lên những tiếng dày đặc như mưa rơi.

Bị tên mang bao tay vạn tượng đấm như điên...

Hắn run run, tỉnh táo lại.

Nhưng khi hắn nhìn thoáng qua đai lưng xà đồng tử của kim lân giáp sĩ không mang

theo chút cảm tính nào thì cả người hắn không khỏi một lần nữa cảm thấy căng thẳng.

Đai lưng xà đồng tử!

...

Nhãn thần của hắn vô thức rơi xuống trên đôi chân của tên gần nhất, kim quang loè

loè trên đôi giày thanh tú phối hợp cùng kim lân giáp có chút quái dị. Nhưng khi ánh

mắt Ma Phàm nhìn thấy chuôi tiểu kiếm cùng với bắc đẩu thất tinh ở trên giày thì trong

đầu hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất - phiền phức thật!

“Đừng nhìn xung quanh nữa, ngồi lên đi.”

Một thanh âm của một người còn trẻ từ phía sau hắn truyền lại, hắn vội vàng chật vật

ngồi dậy .

Hắn nhìn thấy một khuôn mặt không có chút biểu cảm nào. Thật là không có biểu

cảm, khuôn mặt cứng đờ giống như của người chết, hắn tới bây giờ chưa từng thấy qua

khuôn mặt nào quái dị như vậy . Thân hình gầy gò, thêm khuôn mặt thì cứng đờ như

cương thi. Nhưng trên người tên “cương thi” này treo đầy pháp bảo quý giá, Ma Phàm

nhất thời tỉnh táo lại, hắn đã từng nghe qua, nhiều tiền bối có những ham mê rất cổ quái.

Nhưng tu giả trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh vị “cương thi” này thật thanh tú, trên mặt

luôn nở nụ cười, nhìn qua thì mười phần tương phản.

“Ngươi tên gì?” Cương thi mở miệng.

“Ma Phàm.”

“Phiền phức?”

Đã sớm biết trước phản ứng của đối phương nên Ma Phàm vội vàng giải thích: “Ma

trong từ hạt vừng, Phàm trong từ người thường.”

“Ồ.” Cương thi hơi dừng lại một chút: “Vì sao các ngươi tranh đấu?”

Tả Mạc làm bộ làm tịch giả vờ thâm trầm.

“Hồi bẩm tiền bối, bọn họ muốn cướp linh cốc của chúng ta.” Ma Phàm không dám

giấu diếm.

“Linh cốc?” Ngoài ý muốn của Tả Mạc, hắn dựa vào trồng trọt linh cốc mà sống đã

nhiều năm nhưng chưa từng nghe nói qua, có ai vì linh cốc mà phát sinh xung đột.

“Vâng.” Ma Phàm nhạy cảm nhận ra được trong lời nói của Tả Mạc có chút không tin,

vội vàng giải thích: “Tiền bối không biết chứ, từ khi yêu quân đi qua, không biết vì sao,

linh khí của bản giới dần dần loãng đi, không những tu luyện khó tiến cảnh, chỉ sợ qua

một thời gian nữa cảnh giới còn bị tụt lùi.”

Tả Mạc vội vàng vận chuyển linh lực, lúc này mới phát hiện ra quả nhiên như lời Ma

Phàm nói, linh khí xung quanh đã trở nên rất loãng. Bản thân hắn có ma văn sẽ tự hấp

thụ linh khí trong không khí, hắn cũng không để ý nhiều. Mà Công Tôn Sai trầm mê vào

cờ Dịch Chiến, Thuần Vu Thành trầm mê vào nuôi dưỡng, Kim Giáp vệ không cần tu

luyện, cả đoàn người cũng không có phát hiện biến hoá của linh khí.

Tả Mạc vẻ mặt sợ hãi.

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩