Chương 210: Bọn quỷ phế vật nghèo đói.

Tả Mạc nhìn vào hơn hai mươi khuôn mặt xa lạ trước mắt, có một số hoảng sợ nhưng

phần nhiều đều là những khuôn mặt kiệt ngạo bất thuần.

Hắn thầm nghĩ trong lòng làm sao mới có thể trấn trụ được đám gia hỏa này . Tiểu Sơn

giới hiện giờ như một cái nhà tù, một đấu trường giác đấu, tu giả có thể sống tới giờ đều

không phải người bình thường.

“Từ hôm nay trở đi, ta chính là ông chủ của các ngươi, ông chủ lớn!”

Những lời mở đầu của Tả Mạc hoàn toàn không tạo nên chút phản ứng nào, trong

mắt nhiều người càng lộ vẻ khinh thường. Tu vi Tả Mạc chẳng qua chỉ là ngưng mạch

nhất trùng thiên, đứng trước mặt bọn họ quả thực không có vốn liếng gì để cuồng vọng.

Tả Mạc cũng chẳng buồn để ý, vẫn tiếp tục nói.

“Tin rằng các ngươi đã trải nghiệm qua tư vị của cấm chế. Ta cũng không muốn tốn

thời gian dong dài, mục đích của ta rất đơn giản, chính là qua sông ranh giới. Đám quỷ

phế vật nghèo kiết xác các người cũng chẳng vắt ra được mấy giọt dầu, chẳng khiến ta

hứng thú gì.”

Lời nói tuy rằng khó nghe nhưng không ít người bớt đi sự đề phòng.

Gia hỏa không chút biểu tình trước mắt quả thực có tư cách nói như vậy . Con thuyền

Tảo Hạch kia hiển nhiên là kiện pháp bảo tinh thạch hiếm thấy , một hàng thanh đinh xếp

ngay ngắn với triện văn bảy màu, bén nhọn như răng, oai nghiêm như miệng đầy máu

của con cá sấu mở ra, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.Thân thuyền hẹp

dài ưu mỹ, điện mang của linh tráo thỉng thoảng loé lên nhanh chóng bao vây lấy thân

thuyền.

Hãy xem pháp bảo phi kiếm hoa lệ trên người ba gã Kim Giáp vệ, mỗi người thấy

được đều không nhịn được mà chảy nước miếng thèm thuồng. Nếu như không phải

trong người họ đã bị hạ cấm chế, những người này dù cho có chết cũng sẽ bổ nhào tới

cướp.

Ở đây có hơn mươi tên gia hoả giàu có nhất nhưng khi đối mặt với sự xa xỉ như vậy

cũng cảm thấy xấu hổ cho cái sự giàu có của mình.

“Hi vọng mọi người ở chung có thể cảm thấy thoải mái, đương nhiên, với trình độ

hiện tại của các ngươi, thực sự khó có thể làm ta cảm thấy sảng khoái.” Tả Mạc tràn ngập

khinh bỉ và xem thường: “Nhìn các ngươi hỗn chiến như ong vỡ tổ, ngay cả thổ phỉ cũng

không bằng, không có chút kĩ thuật nào cả. Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải nhớ kĩ

điều này , quần ẩu, là hoạt động cần phải có kĩ thuật cao!”

“Các ngươi rất may mắn.” Tả Mạc chỉ chỉ vào Công Tôn Sai ở bên cạnh: “Vị này là

Công Tôn Sai tiên sinh, là chiến tướng trứ danh ưu tú nhất đến từ Thiên Nguyệt Giới,

hắn sẽ dùng tài nghệ cao thâm của bản thân để dạy bảo các ngươi.”

Công Tôn Sai ngại ngùng cười cười nhưng mặt không đỏ lên chút nào. Ngược lại

Thuần Vu Thành nghe thấy vậy thì trợn mắt há mồm, chém gió giỏi thật...

Ánh mắt của mọi người tập trung vào Công Tôn Sai, tất cả sự coi thường cùng khinh

bỉ đều không cánh mà bay , chỉ còn lại sợ hãi.

Tốt rồi, Tả Mạc tương đối thoả mãn, xem ra Công Tôn sư đệ ở đã lập được uy đối với

những người tập trung ở đây .

Buôn bán làm ăn sau khi chèn ép chém giá thì cũng phải cấp cho ngươi ta một chút

ích lợi mới có thể nâng cao sự tích cực của đối phương.

“Các ngươi sắp ở đây mà thoát thai hoán cốt, các sắp ở đây sống một cuộc sống khác

xưa. Các ngươi không cần lo lắng nửa đêm đi ngủ sẽ bị đánh lén, các ngươi không cần

cân nhắc nên chạy trốn tới đâu để bảo đảm an toàn cho bản thân.” Tả Mạc làm bộ làm

tịch mà quơ cánh tay: “Các ngươi cái gì cũng không cần lo lắng!”

“Các ngươi chỉ cần làm thế nào cho Công Tôn tiên sinh có thể thoả mãn là được.”

Tả Mạc không để ý tới giọng nói kết luận một câu.

“Sông ranh giới sẽ bị chúng ta san bằng.”

Cảm thấy đã ổn Tả Mạc đem nhóm người này điều qua một chỗ, hắn cùng Công Tôn

Sai bắt đầu tính toán.

“Nhóm người này muốn hình thành sức chiến đấu phải mất bao lâu?” Tả Mạc hỏi

Công Tôn Sai.

“Không biết.” Công Tôn Sai buông tay nói: “Chúng ta đều là người mới.”

Tả Mạc rất đau đầu, Công Tôn sư đệ nói không sai, tất cả mọi người đều là người mới,

ai cũng không có kinh nghiệm.

Công Tôn Sai bổ sung một câu: “Dựa theo quy tắc của cờ Dịch Chiến, đội ngũ mới

muốn huấn luyện phải mất hơn một năm mới cơ bản có thể hình thành sức chiến đấu.

Hơn nữa ngươi luyện chế trong cờ Dịch Chiến đều là yêu ma, không có tu giả, ta phải

chậm rãi tìm hiểu mới đươc.”

“Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy .” Tả Mạc lắc đầu. Hắn không tin, yêu

quân sẽ cho bọn họ một năm thời gian.

Công Tôn Sai suy nghĩ một chút: “Chỉ có thể nâng cao cường độ huấn luyện hoặc còn

có biện pháp khác chính là dùng số lượng để bù chất lượng không đủ.”

“Số lượng à... Xem ra chúng ta cần phải có một căn cứ tạm thời đã.” Tả Mạc trầm

ngâm nói.

Tả Mạc lựa chọn một sơn cốc, trước đây đã từng có một môn phái nhỏ ở nhưng bây

giờ người đi núi trống, nơi đây sớm đã trở thành nơi vô chủ. Sở dĩ lựa chọn nơi này bởi

vì trước đây nơi này có linh mạch.

Linh khí ở Tiểu Sơn giới loãng khẳng định là do linh mạch xảy ra vấn đề, Tả Mạc

muốn tận mắt xem rốt cuộc linh mạch đã biến thành cái dạng gì.

Dọc đường gặp phải mấy tốp tu giả, tất cả đều bị bắt lại. Lúc đầu đều là do Kim Giáp

vệ động thủ sau đó Công Tôn Sai dứt khoát chỉ huy lũ tu gia bị bắt làm tù binh ra tay . So

với hiệu suất của ba gã Kim Giáp vệ thì hiệu suất của đám tu giả trình độ phổ biến là

ngưng mạch kì này cực thấp.

Công Tôn Sai gà mờ cũng mắc sai lầm chồng chất nhưng hắn không có nổi giận.

Tả Mạc biết nôn nóng không được, dứt khoát giảm tốc độ, dù sao có Kim Giáp vệ

cùng Tảo Hạch thuyền áp trận nên hắn cũng không lo lắng về vấn đề an toàn. Khó có

được cơ hội thực chiến để luyện binh như này , không lợi dụng cho tốt là có lỗi với bản

thân nhiều lắm.

Công Tôn Sai rất nhanh biểu hiện ra thiên phú chỉ huy của mình, lúc đầu không có

kết cấu sau đó đã dần có bài bản, nhưng là sau hơn mười ngày chiến đấu.

Sau hơn mười ngày chiến đấu, đội ngũ đã bành trướng thêm thành bốn mươi người,

tu giả ngưng mạch là hai mươi tám người, tu giả trúc cơ là mười hai người.

Tả Mạc mau chóng phát hiện ra rằng cấm chế bố trí cũng không phải không bị hao

tổn gì. Mỗi một đạo cấm chế cần phải đem một tia thần niệm sống nhờ ở trong cơ thể đối

phương. Mỗi lần bố trí xong thần thức của Tả Mạc sẽ yếu đi một chút.

Sự tình này cũng không biết giải quyết làm sao, trên đời vốn không có bữa trưa miễn

phí. Cũng chỉ có hắn quái thai mới có thể chưa đến Kim Đan kì liền có thể bố trí cấm chế.

May mắn chính là bọn họ trên đường không có gặp qua đại đội tu giả.

Theo Ma Phàm nói, hiện tại Tiểu Sơn giới tiểu đội tu giả vô số, mà đoàn đội tu giả đạt

tới mấy trăm người cũng có mấy cái. Tả Mạc cảm thấy rất kì quái chính là đoàn đội có

mấy trăm tu giả mà lại không đi công kích sông ranh giới. Sau này mới biết canh gác

sông ranh giới chính là Minh Tiêu phái, tự nhiên là có tu giả kim đan!

Tả Mạc bì hù ngã, thảo nào bọn họ có thể một mình canh gác sông ranh giới, hoá ra là

có tu giả kim đan toạ trấn.

Tin tức này lập tức làm cho Tả Mạc đánh giá độ khó khi đột phá sông ranh giới tăng

lên rất nhiều.

Ngưng mạch tam trọng thiên, khác biệt chính là lượng linh lực trong cơ thể. Nhất

trọng thiên đỉnh, linh lực đại khái mười tinh. Mà nhị trọng thiên đỉnh, trong cơ thể linh

lực đạt tới ba mươi tinh. Tam trọng thiên đỉnh linh lực sẽ đạt tới chín mươi tinh.

Thủ hạ của Tả Mạc chính là hai mươi tám gã ngưng mạchh, đạt tới nhị trọng thiên chỉ

có ba ngươi, còn lại tất cả đều là ngưng mạch nhất trọng thiên.

Nói như vậy , một gã ngưng mạch tam trọng thiên có thể một mình đối kháng với

mười tên ngưng mạch nhất trọng thiên, hoặc là ba gã tu giả ngưng mạch nhị trọng thiên.

Đương nhiên, đây chỉ là so sánh trên lý thuyết, tình huống thực tế phức tạp hơn nhiều,

còn có pháp quyết, pháp bảo phi kiếm, còn có chiến thuật, vân vân...

Nhưng một gã ngưng mạch chống lại kim đan thì chỉ có bỏ chạy , nghịch chuyển ư, lấy

yếu thắng mạnh ư, tất cả đều không có khả năng xuất hiện.

Kim đan và ngưng mạch chênh lệch không phải là linh lực mà chính là lý giải nông

sâu đối với linh lực. Trong quá trình kết thành kim đan, tu giả đều sẽ có thể ngộ sâu sắc

đối với thiên địa, đối với linh lực.

Cùng một loại pháp quyết, sau khi kết đan và trước khi kết đan, uy lực khác nhau một

trời một vực.

Tu giả ngưng mạch đối phó với tu giả kim đan, biện pháp duy nhất có thể sử dụng

chính là quần ẩu. Về việc cần bao nhiêu người mới có thể quần ẩu thành công thì trong

đầu Tả Mạc không có cơ sở, trong đầu Công Tôn Sai cũng thế.

Tả Mạc đành phải hỏi Bồ yêu.

“Quần ẩu? Không nói được.” Bồ yêu vuốt cằm: “Còn phải xem trình độ của đối

phương thế nào, pháp bảo ra sao, cũng phải xem phối hợp của các ngươi thế nào.”

“Nếu như là yêu quân thì sao?” Tả Mạc hỏi.

“Kim đan phổ thông thì cần phải có trung đội một trăm Dạ La yêu, nếu như chỉ huy

có tố chất không tồi thì không thành vấn đề.” Bồ yêu suy nghĩ một chút nói.

Tả Mạc thở dài một hơi, may quá, không phải hoàn toàn không có hi vọng.

Hắn đương nhiên biết rõ thực lực của nhóm người này không thể nào đạt được tới

trình độ của yêu quân nhưng hắn có thể mở rộng số lượng. Một trăm người không được,

vậy thì hai trăm người, ba trăm người. Hắn lo lắng chính là số lượng không thể bù được

chất lượng.

“Vì sao linh khí của Tiểu Sơn giới biến thành loãng như vậy?” Tả Mạc hỏi Bồ yêu.

“Thủ pháp làm ra điều này có rất nhiều. Giả như phệ linh hoá yêu trùng, giả như hắc

tuyến cô. Phệ linh là đặc tính của yêu ma.”

“Có biện pháp biến trở lại như cũ không?”

“Trừ phi mời được tu giả nguyên anh kì xuất thủ. Cần phải có mười năm tĩnh dưỡng.”

“Nguyên Anh kì...” Tả Mạc á khẩu không trả lời được. Cho tới bây giờ hắn gặp qua tu

giả lợi hại nhất chỉ là kim đan kì, muốn một lần chuyển hoản linh mạch tự nhiên cần

phải có tu giả nguyên anh, điều này khác gì phán tử hình.

Chỉ có nguyên anh kì mới có thể đối phó với sự tình này , Tả Mạc không biết mình có

cơ hội thành công hay không nữa.

Về căn cứ hắn quyết định thiết lập tại sơn cốc này , ít nhất, nơi này hoàn cảnh khá tốt.

Tả Mạc từ Bồ yêu lấy được rất nhiều phương pháp luyện quân của yêu ma, sau đó

ném cho Công Tôn Sai. Bồ yêu tốt bụng mà nhắc nhở Tả Mạc, những phương pháp này

đều là của nghìn năm trước, chỉ để tham khảo.

Bồ yêu chuyển biến đột nhiên làm Tả Mạc cảm thấy không quen.

Nhưng khi Bồ yêu hấp thu địa khí, Tả Mạc đã từng quên mất điều đó nhất thời khắc

sâu cảm nhận được thế nào gọi là sống không bằng chết!

Tuy rằng biết rõ đối với bản thân có chỗ tốt nhưng là hắn khóc không ra nước mắt!

Này hút ngược địa khí bao giờ mới kết thúc đây ...

Ma Phàm khẩn trương đứng ở trước mặt Công Tôn Sai, trong mắt hắn, trình độ tà ác

của công tử tuấn tú nhìn nhu nhược ngại ngùng này chính là bất cứ yêu ma nào cũng

cảm thấy xấu hổ muốn chết. Không ai dám cãi lời hắn. Lôi Bằng chính là kẻ ngang ngược

nhất trong bọn họ lúc này kinh ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

“Đem nhưng thứ ngươi biết thi triển một lần, cái gì cũng không được giấu.” Mệnh

lệnh của Công Tôn Sai không hề phức tạp.

“Vâng.” Mấy ngày này Ma Phàm bắt đầu chậm rãi học được cách làm thủ hạ của Công

Tôn Sai.

Rất đơn giản, Công Tôn Sai nói cái gì, phải làm gì để đạt được yêu cầu, để vạn sự đều

thông.

Ma Phàm bắt đầu thi triển từng loại pháp quyết, cũng may hắn không môn không

phái, biết được vài loại pháp quyết như vậy , rất nhanh liền thi triển hết. Công Tôn Sai đối

với huyễn ảnh thân pháp cùng với ba chiêu kiếm của hắn cảm thấy rất hứng thú, kêu hắn

biểu diễn lại mấy lần.

Ma Phàm một mực lo lắng, vạn nhất ông chủ lớn coi trọng kiếm quyết của mình,

muốn mình phải giao nộp thì làm sao đây?

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra sự lo lắng của bản thân là dư thừa, sau khi

Công Tôn Sai cúi đầu ghi lại liền kêu hắn quay trở về huấn luyện.

Ngày thứ hai, Ma Phàm kinh hồn táng đởm khi nhận ngọc giản mà Công Tôn Sai cười

mị mị đưa qua, chỉ nhìn lướt qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời giống như màu đất!

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩