Chương 130: Tái kiến Lâm Khiêm

Vô luận luyện đan hya luyện khí đều có nguy hiểm. Nguy hiểm ở đây không chỉ là

thất bại mà còn cả hung hiểm!

Linh lực hao hết, hồn phát hút ra, linh lực nghịch hướng, độc tính xâm thể….

Nhẹ thì bản thân trọng thương, nặng thì hồn phi phách tán. Luyện hó vật phẩm vượt

quá năng lực của mình thì nguy hiểm tăng gấp bội.

Tựa như yêu thú cần tu giả đi liệp sát, linh thảo linh dược đã sinh trưởng mấy trăm

mấy nghìn năm thì sao có thể mặc cho người xâm lược? Thiên địa vạn vật tự có thủ đoạn

bảo vệ bản thân, sinh linh nhìn như nhu nhược mảnh mai nhưng trong thân thể nó ẩn

chứa sự hung hiểm cùng dữ dằn, có thể dễ dàng khiến người tử vong.

Tả Mạc tuy rằng bình thường làm chút sự tình mạo hiểm, nhưng từ bản chất mà nói,

hắn là một người tương đương cẩn thận. Chỉ là rất nhiều khi, lợi thế trong tay quá ít, hắn

căn bản không có lựa chọn khác. Tu giả tầng đáy , không liều mạng thì lấy gì mà đấu?

Thế nhưng lúc này , nhu cầu của hắn cùng điều kiện của đối phương cũng không đạt

tới mức hắn phải chịu tình trạng hiểm nguy như thế.

Tả Mạc mặt vô biểu tình: “Xin lỗi, ta gần đây rất bận.”

“Tả huynh đệ” Bỗng nhiên, từ phía sau truyền tới một thanh âm có chút quen tai, Tả

Mạc sửng sốt, quay sang, không biết từ khi nào một bạch y nam tử đứng sau lưng hắn.

Nam tử này , Tả Mạc thấy có chút quen mắt, gặp qua chỗ nào nhỉ?

Di, đây không phải Lâm Khiêm sao? Tả Mạc rất nhanh liền nhớ tới đã gặp người này

ở đâu, dù sao người anh tuấn như hắn cũng không nhiều lắm.

Công tử nhà dầu dê béo ca? Thằng này còn chưa đi sao?

Tả Mạc có ấn tượng khá tốt với vị dễ nhìn trước mặt, lại lần nữa gặp mặt cũng khá vui

vẻ: “Ta nói cho Lâm Khiêm, ngươi sao còn chưa đi?”

Lâm Khiêm cười nói, thần thái ôn hòa khiêm tốn, bất giác hai người đã kéo gần

khoảng cách: “ha hả, đấu kiếm hội là chỗ chơi tốt như vậy , nếu cứ như vậy rời đi thật

không thấy được biểu hiện sáng chói của Tả huynh đệ, thật là sẽ ôm hận cả đời.”

Nghe Lâm Khiêm nói vậy , Tả Mạc có chút xấu hổ, đột nhiên nói: “Ta may mắn.” học

thức của Lâm Khiêm hơn xa hắn, những thủ đoạn nhỏ của mình hẳn là khôn vặt, thế

nhưng cũng phải nhìn ở trước mặt là ai.

Chỉ bất quá, khuôn mặt cương thi của hắn không thể nào đỏ lên.

Lâm Khiêm cười sang sảng: “may mắn cũng là một loại thực lực.” rồi hắn nhìn về Tố

đang đội mũ đeo sa đen, mỉm cười: “Không nghĩ tới tại nơi này lại thấy Tố sư muội, thay

ta hỏi thăm Văn chân nhân.”

“Ngươi là ai?” Tố thanh âm băng lãnh, mắt phượng chớp động, hàn quang xuyên

thấu hắc sa, chợt lóe lên rồi mất. Áo quần chấn động, tựa hồ tùy thời xuất thủy . Đột nhiên

bị một người xa lạ gọi ra chân tướng, sự kinh sợ của nàng có thể tưởng tượng ra. Mấy

chưởng quy xung quanh biến sắc.

Tả Mạc cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp, thầm hoảng sợ, vốn là Tố

luôn thần bí vô cùng lại càng thêm bí hiểm.

Lâm Khiêm không chút ảnh hưởng, cười noí: “Sư muội không gặp qua ta, tự nhiên

không nhận ra.”

Hắn tựa hồ cũng không muốn nói tới vấn đề này , cười nói với Tả Mạc: “Tả huynh đệ,

vì sao không có hứng thú với đề nghị của Tố sư muội? Theo ta biết, mười tên đứng đầu

ngoại trừ phần thưởng, nếu là đệ tử bản địa còn có chỗ tốt khác nữa.”

Tả Mạc sửng sốt gãi đầu: “Chỗ tốt khác? Vì sao ta không biết?”

Lâm Khiêm cười cười: “ha hả, thiên cơ bất khả lộ.”

“Chỗ tốt lớn, phải có mạng tới tiêu thụ được.” Tả Mạc nhún vai lơ đễnh. Luyện hóa

hàn thiết từ cấp 4, hắn thật ra có thể miễn cưỡng hoàn thành, nhưng khắc phù trận trên

kiếm phôi lại còn dùng Nguyệt Hoa Lưu Thương để khắc, đây đã vượt xa năng lực của

hắn. Hai người lúc trước đã quen, Tả Mạc cũng nói thoải mái hơn nhiều.

Lâm Khiêm khá thích thái độ thoải mái của Tả Mạc, nghe vậy bật cười: “Tả huynh đệ

không tin tưởng bản thân sao?’

Tả Mạc cùng Lâm Khiêm nói chuyện, Tố vẫn bảo trì trầm mặc, nàng dù ngốc cũng

nhìn ra Lâm Khiêm đang giúp nàng. Xem ra, Lâm Khiêm cũng không có ác ý.

Tả Mạc cười hắc hắc: “Hết cách, ta mới trúc cơ kỳ, nếu ta tới ngưng mạch kỳ, trở lại

tìm ta, chỉ cần giá hơp lý, không thành vấn đề.”

Hắc sa của tố rung động, chờ Tả Mạc tới ngưng mạch kỳ là lúc nào? Tu luyện có rất

nhiều thứ là vô định, không ai có thể bảo chính mình mất thời gian bao lâu có thể đạt tới

cảnh giới nào. Trong quá trình tu luyện, có rất nhiều tình huống quái dị. Dù là thiên cao

tối cao cũng vô pháp tránh khỏi.

Lâm Khiêm trầm ngâm: “Nguyên lai Tả huynh đệ lo vấn đề này . Ta thật ra biết một

biện pháp, có thể giải quyết.”

“Nói nghe chút coi.” Tả Mạc có thể nghe chút, Lâm Khiêm có kiến thức uyên bác, rất

có thể sẽ giải quyết vấn đề tu vi.

“Tả huynh đệ thần thức hơn người, không bằng dùng tới song liên hoàn tứ chuyển

hỏa trận.”

Lời Lâm Khiêm sư sét đánh phá tan màn đêm, hắn như bị định thân, không chút

nhúc nhích.

“Song liên hoàn tứ chuyển hỏa trận… song liên hoàn tứ chuyển hỏa trận…”

Tả Mạc hai mắt ngờ ngệch, tựa như mê dại, thì thào. Hắn đặt mông ngồi xuống đất,

mấy khỏa tinh thạch hiên lên nơi tay , bắt đầu bày phù trận trên mặt đất.

Lâm Khiêm khoát tay với một chưởng quỷ, vị chưởng quỷ lập tức hiểu ý đi đóng cửa

hàng. Tố có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lâm Khiêm, nhưng vẫn bảo trì trầm mặc,

nàng biết Tả Mạc đang tỉnh ngộ. Tỉnh ngộ là trạng thái chỉ ngộ không thể cầu, nếu là bị

cắt đứt, liền khó tiến nhập cái trạng thiếu thàn diệu này .

Lâm Khiêm bỗng vẫy tay với Tố, cũng xoay người đi tới một gian phòng khác.

Tố đắn đo chút ít rồi cũng đi theo.

Tố vừa vào phòng, gian phòng sáng lên, âm thanh toàn bộ tiêu tán. Nàng cảnh gaics,

thực lực người trước mặt quả thật thâm bất khả trắc.

Lâm Khiêm cười nói: “Tố sư muội yên tâm, đây chỉ là cấm âm cấm chế. Sư muội có

chút nghi ngờ với thân phận của ta.” Nói tới đây , hắn lấy ra một ngọc bội: “Sư muội có

nhận biết vật này?”

Tố cách hắc sa nhìn vào ngọc bội trên tay Lâm Khiêm, thân thể run khẽ, cũng không

thể bảo trì trấn tĩnh: ‘Tâm hồ bội.”

Lâm Khiêm cười, chậm rãi đưa ngọc bội tới trước mặt Tố.

Tố tiếp nhận ngọc bội, hồ trên ngọc bội như tranh vễ, rất linh động, thirnht hoảng

biến ảo, thì gợn sóng như gió nhẹ thổi qua, khi thì phẳng lặng như tương. Cảm thụ khí

thức quen thuộc truyền tới từ ngọc bội, tựa hồ có một cấm chế như bản môn, nàng lập

tức biết ngọc bội trên tay thật là tín vật bản môn.

Thế nhưng, chưa từng nghe nói trong môn phái có tiền bối nào có đệ tử như vậy ,

nhưng tâm hồ bội là vật thật! có thể có được tâm hồ bội đều là trưởng lảo trung tâm của

bản môn, sư phụ nàng có một chiếc. Tựa như các đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất của môn phái,

nàng cùng Cổ Dung Bình cũng không có tâm hồ bội. Bản môn có quy củ, thấy ngọc bội

như thấy chân nhân.

Tố khom người, bái kiến: “sư thúc!”

Lâm Khiêm hoàn lễ: “Sư muội khách khí, ta cùng sư muội tuổi cũng xấp xỉ, cứ xưng

hô huynh muội cho thỏa đáng. Hơn nữa ta chưa từng về môn phái, xưng hô sư thúc cũng

không thỏa đáng.”

Tố không biết nên nói gì, không thể làm gì hơn là bào trì yên lặng. Nàng đang cực kỳ

khiếp sợ, từ sư huynh xuất hiện đến giờ, nàng không cách nào xác định tu vi của sư

huynh. Càng nhìn không thấu, nàng càng khiếp sợ, điều này cho thấy thực lực của sư

huynh ít nhất cao hơn nàng hai tầng…

Không biết là vị tiền bối nào bồi dưỡng ra một nhân vật kinh khủng như vậy!

Nàng bỗng thấy may mắn, Lâm sư huynh là đệ tử bản môn.

Mấy chưởng quỷ nhìn quang mang chớp động ngoài gian phòng, biết điều không

nhìn vòa.

Khi Tả Mạc mở mắt, Tố cùng Lâm Khiêm nhìn vào hắn.

Lâm Khiêm cười noí: “Chức mừng Tả sư đệ. Sau này , tài lộ của Tả huynh đệ lại rộng

mở không ít.”

Lời của Lâm Khiêm khiến Tả Mạc vừa phục hồi tinh thần rất hài lòng, hắn kiến lễ:

“Còn đa tạ Lâm huynh, không có sự chỉ điểm của Lâm huynh, ta cũng không thể nghĩ ra

biện pháp này .”

Lâm Khiêm lắc đầu cười: “Đây là bản lĩnh của chính Tả sư đệ, ta chỉ thuận miệng nói

một chút, không nghĩ tới Tả sư đệ có thể thực sự thực hiện, ta kinh ngạc.”

Tả Mạc không nói nữa, hắn thầm nghĩ lại trạng thái thần kỳ kia. Hắn rất khó có thể

miêu tả trạng thái vừa rồi, cũng rất khó nhớ rõ mình rốt cục hiểu ra cái gì. Nhưng hắn

hình như đã phá tan một cái màng ngăn rất mỏng, rất nhiều thứ trước nay hắn không để

ý, không rõ ràng, bây giờ đã hiểu ra, sáng tỏ chưa từng có.

Loại cảm giác này , thực quá tuyệt vời.

Hắn đứng yên, lẳng lặng suy ngẫm, mãi tới khi bình tĩnh lại, mới lại ngẩng đầu lên.

Lúc này , hắn bỗng nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, đã trôi qua 2 canh giờ. Nhìn

mảnh nhỏ tinh thạch rải dưới sàn, hắn có chút xấu hổ, thí nghiệm phù trận trong cửa

hàng của người khác, lại không bị đuổi ra, nhà cửa hàng này thật dễ nói chuyện. Khi hắn

nhìn liếc qua cửa hàng đã đóng chặt, có chút giật mình, lại nhìn thấy Lâm Khiêm phất tay

áo ra hiệu một chưởng quỷ mở cửa, lúc này mới bừng tỉnh.

Nhưng hắn càng thấy hiếu kỳ với lai lịch Lâm Khiêm.

Từ khi Lâm Khiêm xuất hiện, hắn liền phán đoán dê béo công tử ca là có địa vị không

thấp. Bất quá hiện xem ra, địa vị của đối phương còn cao hơn mình tưởng nhiều. Nhìn

chưởng quỷ cung kính với Lâm Khiêm, Tả Mạc đoán, chẳng lẽ Lâm Khiêm là chủ nhân

Đa Bảo Phi các? Nhưng khi hắn gặp Lâm Khiêm lần đầu, biểu hiện của Lâm Khiêm

không giống người đã tới Đông PHù.

Chú ý tới ảnh mắt Tả Mạc, Lâm Khiêm thong dong cười nói: “Bây giờ Tả huynh đệ có

nắm chắc luyện chế không? Nếu Tả huynh đệ đáp ứng, ngũ sắc tham liền thành một bộ

phận thù lao cho Tả huynh đệ. Ngoại trừ tiên công sư muội trả cho Tả huynh đệ, ta còn

trả thêm. Ngày sau nếu Tả huynh đệ tới đây mua hàng, sẽ giảm giấ 20%. Sao, những điều

kiện này Tả huynh đệ có thỏa mãn?

Điều kiện tương đương ưu đãi! Giá thực của Ngũ Sắc tháp không cần phải nói, chỉ là

20% ưu đãi, không phải chuyện chơi.

Ngay khi mọi người cho rằng điều kiện này có thể đả động Tả Mạc, hắn lại lắc đầu.

Lâm Khiêm ra ý mời nói: “A, Tả huynh đệ có yêu cầu gì cứ nói thẳng.”

Tả Mạc lại khiến mọi người bất ngờ: “Đơn hàng này ta tiếp. Về phần thù lao, vừa rồi

Lâm huynh đã trả.”

Ngay khi mọi người sửng sốt, Tả Mạc chỉ Ngũ Sắc tháp. “Ta mua Ngũ Sắc tháp.”

Nói xong, xuất ra một đống tinh thạch.

Mọi người đều chấn động, Tả Mạc tu vi thấp, mặt như cương thi nhưng lúc này trong

lòng họ đột nhiên trở nên quang minh lỗi lạc. Tố sau tấm sa che mặt cũng cảm thấy nàng

đã biết hai người khác nhau.

Tả Mạc lúc này nào có chút hèn mọn, tham lam?

Chẳng lẽ, đây mới là chân diện mục? Quả nhiên sư phụ nói không sai, không chỉ nhìn

người qua tướng mạo.

Ngay khi nàng vô cùng kinh ngạc, bỗng nghe Tả Mạc nói bổ sung một câu lộ vẻ đau

lòng.

“Nhớ kỹ giảm giá nhá.”

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩