Chương 131: Ngũ Sắc Tháp diệu dụng

Tả Mạc mang theo một đống lớn đồ vật trở về.

Trừ Ngũ Sắc Tháp, còn có một đống lớn các loại tài liệu, tinh thạch trên mình bị hắn

xiêu sạch sành sanh. Nhưng hắn có nạp hư giới, hoàn toàn không cần bận tâm vấn đề

phụ trọng. Các tài liệu tại Đa Bảo Phi các có phẩm chất tương đương cap cấp, ngoài nơi

này tại Đông Phù Tả Mạc không sao kiếm được. Mà hắn nghĩ, không biết năm nào tháng

nào mới lại tới Đa Bảo Phi các.

Hơn nữa các loại tài liệu hắn đều dùng được, cũng không có gì là chịu thiệt.

Nhìn vào tài liệu chất chồng trong nạp hư giới, Tả Mạc thỏa mãn, không chút tiếc

thương vì đã tiêu hết tinh thạch. Hắn cũng thở phào, tâm không chút gợn sóng. He he,

Bồ, cho ngươi biết thế nào là một nghèo hai trắng (nghèo rớt mùng tới).

Trong đó còn có bốn khối hàn thiết từ cấp 4, một bình Liệt Hỏa đan, một bình Nguyệt

Hoa Lưu Thương, một ngọc giản. Liệt Hỏa đan là thù lao, ngọc giản có ghi chép các phù

trận cần thiết để khắc lên bốn kiếm phôi.

Tả Mạc mới bước ra Đa Bảo Phi các liền nghe tới thanh âm vô cùng cấp thiên của Bồ

yêu: “Có tinh thạch không?”

“Ha ha ha ha…” Tả Mạc không nhịn nổi nửa, ôm bụng cười phá lên.

Bồ yêu mới tỉnh lại hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp: “Cười cái gì?”

Tả Mạc kiềm chế mãi mới nhịn cười, cố tỏ nghiêm túc nói: “Không… Không có gì…

Ngươi không nói sớm, ta vừa mua đồ xong, tinh thạch đã xài sạch.”

Bồ yêu sửng sốt hỏi lại: “Một viên cũng không có?”

Tả Mạc khẳng định đáp lời: “Một viên cũng không.”

Có thể sửa bồ yêu một vố, Tả Mạc cực kỳ đắc ý, ngồi trên chim ngốc, hừ hừ theo làn

điệu. Chim ngốc vừa bay vừa lườm Tả Mạc, thực cũng không nhịn nổi, oa oa kêu loạn,

lấn át âm thanh của Tả Mạc.

Tả mạc đang cực vui thành cực giận, không chút khách khí đấm cho chim ngốc một

cái vào đầu.

“Kêu la cái gì? Không nghe được ca đang hát sao?”

Chim ngốc choáng váng, thật lâu mới bình ổn lại, ủ rũ cúi đầu, vô lực bay tiếp. Tả Mạc

tiếp tục gào khan, thật không dễ dàng bay về Tây Phong tiểu viện, vừa mới hạ xuống đất,

chim ngốc đã vội vã chạy tới bên rãnh nước nôn mửa.

Tả Mạc liếc nhìm chin ngốc, hừ lạnh: “Không thích giọng ca mỹ miều của ca, đây là tội

lớn nhất của ngươi…”

Về tới căn nhà nhỏ của mình, cẩn thận suy nghĩ lại hết thảy mọi chuyện hôm nay , Tả

Mạc dần lâm vào trầm tư.

Sự kiện lần này có rất nhiều điểm khả nghi. Ví dụ thân phận cảu Lâm Khiêm, lần đầu

gặp Lâm Khiêm, Lâm Khiêm biểu hiện là một người không chút quen thuộc Đông Phù.

Nhưng hôm nay , hắn biểu hiện khá quen thuộc chủ nhân Đa Bảo Phi các. Càng khiến Tả

Mạc bất ngờ, hắn gọi Tố là sư muội, nhưng Tố tựa hồ không nhận ra hắn.

Lai lịch của Tố là bí ẩn, hiện tại Lâm Khiêm càng bí ẩn, Tả Mạc đột nhiên cảm giác

chuyện này khó hiểu.

Tố còn được, nhưng Lâm Khiêm thủy chung mỉm cười, khiến Tả Mạc nhìn không

thấu, một chút đều không thấu. Sau khuôn mặt ôn hòa kia, tựa hồ có gì đó khiến Tả Mạc

ý thức phải cảnh giác. Chính là vì thê,s hắn mới thủy chung kiên trì tự mình mua Ngũ

Sắc tháp. Tuy tiêu tinh thạch, nhưng được cái tâm lý thoải mái, không có cảm giác nợ

người ta, thực không quá hỏng bét. Nếu thiếu nợ một người không quen biết, không chỉ

là hỏng bét, còn rất nguy hiểm.

Mình còn nhiều chuyện phải làm, mình còn phải tìm đáp án.

Tả Mạc tự nói với mình.

Hắn chuyển sự chú ý sang Ngũ Sắc tháp mới mua được. Đây là một Ngũ Hành pháp

bảo chưa luyện chế thành công, khó trách là không bán được tại Đông Phù. Tả Mạc nghĩ

chút cũng hiểu, Đông Phù lấy kiếm tu vi tôn, tu giả tu luyện Ngũ Hành lấy luyện đan

luyện khí là nhiều. Tại Đông Phù còn không có ai giàu có tới mức tới Đa Bảo Phi các tiêu

50 viên tinh thạch cấp 4 mua một pháp bảo luyện đan luyện khí.

Một pháp bảo bán tahfnh phẩm, có thể bán được 50 viên tinh thạch cấp 4, đủ thấy nó

bất phàm.

Tả Mạc không thể không mừng vì mình may mắn, nếu Ngũ Sắc tháp đã luyện chế

hoàn thành, bằng tu vi đáng thương của mình, căn bản không cách nào sử dụng.

Cẩn thận xem kỹ ngọc giản vị tán tu kia lưu lại, Tả Mạc mới đại khái minh bạch ý đồ vị

tán tu này , hắn không khỏi tán thán, vị tán tu này có dã tâm thật lớn!

Vị tán tu này muốn luyện chế Ngũ Sắc tahsp thành một thế giới Ngũ Hành hoàn

chỉnh, năm đoàn ngũ hành tinh khí qua sự luyện hóa không ngừng, cuối cùng sinh thành

ngũ hành bản nguyên, trong tháp tiến hành tương sinh tương khắc, hình thành một tiểu

thế giới ổn định. Ngũ hành tinh khí sẽ tự do biến hóa trong tháp, còn ngũ hành thế giới

này sẽ biến hóa thành dạng gì, ngay cả vị tán tu kia cũng không biết.

Đương nhiên, đây chỉ là mục tiêu cao nhất của vị tán tu luyện chế nó. Vị tán tu kia

cũng không phải kẻ không thức thời, trước khi đạt tới mục tiêu cuối cùng, pháp bảo này

vẫn có rất nhiều diệu dụng. Ví như, Ngũ Sắc Tháp kỳ thực là một dung khí phi thường

đặc biệt, mặc kệ thứ gì, ném vào đó sẽ nhanh chóng bị phân tán thành ngũ hành tinh khí.

Đương nhiên, nếu vật phẩm bị ném vào siêu quá phẩm giai của Ngũ Sắc tháp, tự nhiên

không thể thực hiện.

Mà, nếu dùng nó để thúc động Ngũ Hành pháp quyết, công hiệu bội tăng.

Ngũ Sắc tháp là một thí nghiệm phẩm, cho nên trong ngọc giản, có rất nhiều phỏng

đoán của người luyện chế. Nhưng điều này không có quan hệ quá lớn tới Tả Mạc, còn lâu

hắn mới có thể luyện chế pháp bảo này . Tả Mạc rất hoài nghi, mình du tới ngưng mạch

kỳ, liệu có đủ khả năng luyện chế.

Chẳng qua không thể luyện chế cũng không sao. Kẻ luyện chế nó đã làm xong khung,

đối với Tả Mạc lại rất đơn giản. chính là ném các vật phẩm ngũ hành vào trong đó.

Nghĩ chút ít, Tả Mạc đột nhiên khẽ bấm tay , một sợi tia lửa màu bạch nhũ bay ra khỏi

tay hắn, nhập vào ngũ sắc tháp.

Tầng màu đỏ nơi Ngũ Sắc tháp đột nhiên sáng ngời, Chung Duẩn hỏa được ném vào

tỏng, nhanh chóng hóa thành hỏa hành tinh khí, xoáy vòng trong Ngũ Hành tháp tầng

thứ hai. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đỉnh tháp là kim, đáy tháp là thổ. Tả Mạc có thể cảm thụ

rõ ràng được hành hỏa tinh khí trong tháp lớn mạnh mấy phần. tầng quang mang màu

đỏ tán đi nhưng thân tháp càng đỏ hơn trước.

Tình hình này vừa ngoài ý muốn vừa trong ý liệu của Tả Mạc. Chung Duẩn hỏa có thể

tăng thêm hỏa hành tinh khí cũng không khiến hắn ngạc nhiên, nhưng Chung Duẩn hỏa

là hàn hỏa, cũng không chút thể hiện nơi tháp.

Nghĩ mãi không ra, Tả Mạc dứt khoát không suy nghĩ nữa, không ngừng ném vào các

loại tài liệu. Những tài liệu này vừa được ném vào sẽ nhanh chóng phân giải thành ngũ

hành tinh khí, nhưng màu sắc thân tháp không có gì biến hóa.

Chẳng lẽ phẩm giai không đủ?

Tả Mạc nhạy bén tìm ra trọng điểm trong đó. Vừa rồi hắn ném vào toàn là tài liệu cấp

1, Ngũ Sắc Tháp không phản ứng. Do dự đôi chút, hắn cắn răng, ném vào trong một cây

thanh mộc hương cấp 3, thanh mộc hương vừa bay vào, một tầng lục quang đột nhiên

sáng ngời, mộc hành tinh khí bên trong tức thì lớn mạnh một chút.

Suy nghĩ được chứng thực, Tả Mạc không quá cao hứng, ngược lại hít một hơi khí

lạnh.

Ngoan ngoan!

Ném vào một gốc thanh mộc hương cấp 3, mộc hành tinh khí trong tháp mới lớn lên

một chút, cần bao nhiêu tài liệu cao cấp mới có thể lấp đầy? Mấu chốt là, còn cần tài liệu

tốt. Tả Mạc dự tính, khi ngũ hành tinh khí trong tháp tới mức độ nhất định, dù là tài liệu

cấp 3 cũng không cách nào thỏa mãn, đến lúc đó phải dùng cấp 4, cấp 5….

Giống như bị tạt gáo nước lạnh, Tả Mạc lập tức giảm mất sự hưng phấn. Hắn hiện

nay bần rách xơ mướp, tuyệt không khả năng dùng tài liệu quý hiếm tới lấp cái động

không đáy này .

Phương pháp nhanh chóng tiếp tục luyện chế nó bị Tả Mạc bóp chết trong nôi, hắn

bắt đầu nghiên cứu làm sao có thể lợi dụng các tác dụng khác của Ngũ Sắc tháp.

Một mặt nghiên cứu ngọc giản, một mặt mò mẫm Ngũ Sắc Tháp, Tả Mạc thật sự tìm

ra một cách dùng thực dụng.

Tả Mạc phát hiện, ngũ hành tinh khí trong Ngũ Sắc tháp có thể rút ra để sử dụng.

Phát hiện này lập tức khiến hắn vô cùng vui mừng.

Tu giả tu luyện ngũ hành, thường thường cần bồi dưỡng ngũ hành tinh khí của mình.

Ví như tu giả chuyên tu hỏa hành, giai đoạn bước đầu, hắn cần dùng pháp quyết chuyến

hoán linh lực thành hành hỏa linh lực, từ đó phóng thích hành hỏa pháp quyết. Mà theo

tu vi hắn tăng lên, linh lực trong thân thể sẽ tự động chuyển hóa thành hành hỏa tinh

khí. Hành hỏa tinh khí so với hành hỏa linh lực càng tinh thuần, mà trải qua luyện hóa

không ngừng, hành hỏa tinh khí càng tinh thuần, cuối cùng thành hành hỏa bản nguyên,

giơ tay nhấc chân, viêm thế hiển hách.

Tả Mạc còn đang dừng ở linh lực chuyển hoán thành ngũ hành linh lực.

Nhưng chỉ cần Ngũ Hành tinh khí trong Ngũ Sắc tháp, hắn có thể rút ra ngũ hành

tinh khí, nhẹ nhàng sử dụng các loại ngũ hành pháp quyết. Uy lực lại xa xa siêu quá ngũ

hành pháp quyết hắn tự thúc dục.

Chỉ có một điều khiến hắn tiếc nuối, Ngũ Hành tinh khí trong Ngũ Sắc Tháp, dùng 1

ít mất 1 ít, cần phải không ngừng bổ sung. Chỉ có hình thành ngũ hành bản nguyên, nó

mới có thể tự mình sản sinh ngũ hành tinh khí, thật sự không khác lên trời hái sao.

Phương pháp tính toán của Tả Mạc tương đương dị loại.

Hắn tính dùng một pháp quyết cần một lượng ngũ hành tinh khí, lại dùng ngũ hành

tinh khí đổi thành linh thảo cấp 3, lại đổi linh thảo cấp 3 thành tinh thạch…

Mẹ nó! Thật quý!

Tả Mạc vô cùng đau lòng, tay run lẩy bẩy , lập tức lại có chủ ý mới, không đến vạn bất

đắc dĩ tuyệt không dùng Ngũ Hành tinh khí trong tháp.

Thời gian này , pháp bảo tốt sao quý tới vậy! Mua được lại không dùng được.

Chẳng qua dù là vậy , Ngũ Sắc Tháp đối với Tả Mạc vẫn vô cùng thực dụng. Có thể

tăng thêm khả năng khống chế ngũ hành, linh thực. luyện đan, luyện khí, phù trận, đều

có thể dùng.

Đột nhiên Bồ yêu chui ra, nhìn Ngũ Sắc tháp trên tay Tả Mạc, sắc mặt không vui:

“Thứ đồ chơi rất được.”

“He he…” Tả Mạc bị Bồ yêu nhìn lạnh gáy , cười trừ không thôi, tay lại không chút

chậm chạp ném vào trong nạp hư giới.

Bồ yêu ngữ điệu càng không thiện loại, hắn cuối cùng phát hiện vì cái gì không có

tinh thạch: “Tốt, ngay cả Nạp Hư giới cũng có cơ mà.”

Tả Mạc trợn tròn mắt, nói bậy bà, nhưng lòng thầm hô không hay: “Đây là đầu tư cho

việc kiếm tinh thạch sau này , không có đầu tư, nào có sản xuất.”

Bồ yêu đột nhiên bình tĩnh lại, chậm rãi dũa móng tay: “Xem ra ngươi tương đương

bất mãn với ta.”

Đầu trọc không sợ nắm tóc nha….

Tả Mạc thân không xu dính túi tự nói với mình, lập tức dũng cảm hùng tráng: “Ai kêu

ngươi mỗi lần đều cấp thứ nát như thế.”

Bồ yêu vẻ mặt cực buồn cười, sửng sốt: “Nats?”

Không nói thì tốt, vừa nói tới, Tả Mạc càng nghĩ càng giận, nảy dựng lên chỉ mũi Bồ

yêu mà mắng: “Ngươi thứ bỏ đi này , có mặt mũi nói vậy với ta sao? Ngươi lần nào đưa ta

thứ tốt? “Thai tức luyện thần” luyện tới mức mạng nhỏ tí mất! Yêu hạch ma văn cái rắm,

hại linh lực của ca một chút không tiến! “Thức hương”, ngửi cái muội ngươi! Còn có cái

gì mà âm châu, một nhóm lớn lão già kim đan kỳ thiếu chút lột ra rút gân hầm xương xáo

măng ca! ngươi là tên gian thương! Gài hàng….”

Bồ yêu đứng như trời trồng nhìn vào Tả Mạc đang vô cùng kích phẫn.

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩