Chương 2: Căn Hầm Lạ Trên Núi

Sau một đêm tuyệt vời tôi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, ngồi trên chiếc giường ấm cúng với tấm chăn lông to ấm áp, vẫn như thường ngày trên xóm núi rất là yên tĩnh đôi mắt lim dim của tôi vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng không sao cả.

Xuống giường đi lên phòng trên, tôi thấy cánh cửa nhà đã được mở toang biết là bố mẹ tôi ở nhà nhưng thường thì họ luôn đi xuống đường để đi chợ hay làm gì đấy, và cánh cửa này luôn được đóng khi họ đi, vậy mà giờ nó lại được mở.

"Trời ạ đi đâu thì đóng cửa vào chứ, để nó mở toang thế này trước sau mèo nó cũng chạy vào nhà."

Đi ra ngoài đeo dép vào, tôi ngó bên trái là một hộp đựng trong đấy có hai bàn chải đánh răng với thuốc. Vẫn như thường ngày tôi đánh răng và rửa mặt một cách nhanh chóng.

Khi đang rửa mặt tôi có nhìn lên trời và thấy hôm nay đã thay đổi gì đấy, bầu không khí rất lạ gió thì không mấy nhiều mây xanh rất đẹp và tia nắng ấm áp. Nó khác thường một cách kì lạ thấy vậy tôi nhìn xung quanh, nơi này nó yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có những tiếng xe in ỏi dưới đường mà tôi nghe được.

"Hôm nay... Có chuyện gì vậy? Ngày lễ sao."

Tôi không mấy nghĩ nhiều mà chọn cách bơ nó đi, dội nước rồi phơi khăn mặt tôi đi vào nhà rồi mở cửa sau cho thoáng mát căn nhà, nhưng rồi khi nhìn xung quanh tôi lại thấy trên núi ngay gần mấy ngôi mộ, có rất nhiều cây cối và một cánh cổng bị bao phụ bởi rễ cây.

Tôi không tin được và tưởng mình bị hoa mắt, liền lấy tay tát mạnh vào má cảm giác đau kinh khủng xuất hiện, như vậy có nghĩa tôi bị điên.

"Đừng nói là...."

Tôi vội vàng lên trước nhà lấy dép rồi chạy ra đằng sau, sau nhà của tôi trên núi là nơi mà những ngôi mộ được xây lên, có rất nhiều những ngôi mộ khác nhau trên đấy. Sống ở đây lâu tôi thấy việc này quá sức bình thường, nó không đáng sợ như người ta nghĩ.

Quay lại vấn đề chính, khi chạy lên tôi trèo lên mái nhà để nhìn rõ mọi thứ phía dưới, đứng đây tôi còn có thể nhìn thấy ngoài phía cầu cảnh hay là Hồ Tùng Dinh, tôi bất ngờ không tin vào mắt mình đó là đám mây đã biến mất, thay vào đó là một toàn thấp rất cao ở giữa Hồ Tùng Dinh.

Trông như nó khoảng năm mươi tầng trở xuống, đang có nhiều người đứng vây quanh để nhìn ngắm thứ đó, tôi còn thấy tòa tháp có một đường để vào nó như đã tự mình đặt nó để cho ai ai có thể đi lại tự nhiên vậy.

"Chuyện gì thế này.... Lẽ nào thế giới thực sự hay đổi thật sao, tôi.... Đã có sức mạnh rồi ư?"

Ngày qua ngày tháng qua tháng năm qua năm, tôi đã luôn ước rằng mình có siêu năng lực và rồi ngày này cũng đã đến, tòa tháp màu đen bóng kim tím nó xuất hiện. Không bao giờ có chuyện được xây lên chỉ trong một đêm duy nhất, chắc chắn nó đã gửi đến bởi ai đó nhưng là ai mới được.

Tôi không nghĩ nhiều liền đi thẳng đến chỗ cánh cổng gần đây, sau một hồi đi tí tôi đã đứng trước nó. Màu xanh lá với những đường nét hoa văn rất cổ rễ cây tùm lum tùm la quanh nó nhưng cánh cửa vẫn còn thoáng.

Tôi đẩy mạnh vào cánh cửa bằng đá, chẳng mấy chốc tôi đã thành công mở nó. Bên trong tối đen như mực một hành lang dài sâu bên trong núi không thấy đường đi, cũng may khi tôi đi vào trong để mở cửa sau tôi đã nhanh tay cầm máy của mình và đút vào túi.

Lấy máy ra rồi bật đèn pin, giờ đây chỗ tối tôi lại thấy nó rất sáng lấy hết dũng khí đi thẳng vào trong, sự sợ hãi tràng đầy nhưng tôi vẫn tiếp tục đi thẳng, cánh cửa sau bắt đầu đóng kín lại như tôi dự đoán, mỗi khi main đi vào trong mấy chỗ như này, thường cửa sẽ tự đóng lại như bây giờ.

Cứ đi mãi tôi cuối cùng đã nhìn thấy được điểm dừng, đó là một cánh cửa to như lúc đầu chỉ khác hai bên cánh là một cái cây xanh lá to, tôi đẩy hai tay mạnh vào rồi nó mở ra.

Trước mắt là một căn phòng to chà bá dây leo của rễ cây quấn quanh bực tường khắp nơi của căn phòng hình tròn này, trần nhà thì cũng cao tôi đoán chắc khoảng hai mươi mét, có ba bức tượng gỗ hình người hai con cao hai mét con giữa thì ba mét đang đứng nhìn về phía tôi.

"Trông mấy bức tượng kia đáng sợ làm sao, chắc chắn đó là boss của khu này, hehehe mày không lừa được tao đâu.

Đàm bảo khi tao lại gần bọn sẽ đột nhiên tấn công bất ngờ chứ gì. Còn lâu đi mấy thằng khốn tao đi vòng xem đã."

Đi nửa vòng đầu tiên tôi thấy không có gì ngoài ba bức tượng, trong này tuy hơi sáng do tự nhiên làm lên còn lại thì chỉ có đuốc xung quanh chưa được thắp, tôi soi đèn vào tượng để nhìn rõ.

Nó được làm từ gỗ hay nói cách khác là cây, rêu mọc khá nhiều nhưng vẫn có hình dạng của một con người đang mặc giáp gỗ, mắt thì nhắm lại hai tay cầm kiếm cắm xuống đất phía trước không nhúc nhích, thấy nó cứ đứng tôi nhìn quanh rồi lấy một hòn đá đáp vào con bên trái xem có làm sao không.

... Không có gì xảy ra sao?

Vừa nghĩ xong mặt đất rung chuyển bức tượng dần mở mắt lộ ra màu xanh lá bên trong, thanh kiếm được rút lên đôi chân phá vỡ rễ cây đã bám được rất lâu, khi thấy nó di chuyển lại gần tôi sợ hãi tột độ vì lo nghĩ mình sẽ chết.

Thật ra tôi chỉ thử xem nó có chuyển động thật không, ai ngờ nó thực sự đã chuyển động khiến cho tôi không biết phải làm gì tiếp theo, chưa hoảng hồn lại cánh cửa phía sau cũng bắt đầu đóng.

"Không! Không không không! Đừng có đóng lại chứ... Xin mày đấy!"

Tôi quay lại khi vừa nhận ra không nghĩ nhiều mà chạy lại để thoát khỏi đây, vừa đến nơi cũng là lúc nó đóng kín lại. Tìm tôi dần đập nhanh mọi suy nghĩ thì trở lên điên loạn, tiếng bước chân ngày một lớn dần tôi quay lại và thấy một thanh kiếm vừa được vung ngang ra phía tôi, phản xạ của cơ thể tự nhiên đã làm tôi ngồi xuống lập tức.

Thanh kiếm chém vào bức tường nó đưa thẳng qua chỗ đầu tôi vừa đứng, rồi khi hết độ dài của kiếm toàn bộ viên đá bay đi theo nó văng vào tường khiến mọi thứ nơi đây trở lên sôi động.

"Phù... Phù... Phù."

Tôi thở mạnh không ngừng vì vừa rồi nếu như không phản xạ lại chắc chắn tôi đã chết, giờ đây tôi mới thực sự nhận biết rằng đây là không phải là trong phim.

Chết là chết.

"Ahhh!"

Vung kiếm chưa xong nó cầm hai tay rồi làm ngược lại về chỗ tôi, lấy hết mọi sức lực mmà mình có tôi chạy qua háng của nó một cách nhanh chóng, thanh kiếm lại một lần nữa hụt nhưng cũng do vậy mà sức khỏe của tôi đột nhiên yếu đi.

Mệt sợ hãi suy sụp, tôi không thể chạy được nó quá đuối khi tâm trạng không tốt.

Hự!

Một đáp ra sau từ chân phải, tôi không hề nhận ra rằng nó đã đưa chân về trước rồi đáp ra sau, bay vòng vòng trên không ra xa với máu bay khắp nơi rồi há cạnh dính vào tường.

Tôi đã bị choáng đau nữa, não tôi như thể bị vỡ sau va đập xương thì.... À hình như bị gãy tay rồi, cú đá của nó chưa kịp đến tôi liền dùng hai tay lên đỡ và giờ lại thành ra như này.

Máu chạy khắp nơi trên cơ thể tôi rơi xuống đất và nằm im như người chết, thế nhưng hắn không tha mà cứ tiếp tục lại gần. Đôi mắt tôi mơ hồ ảo ảo nhìn phía trước.

Tôi thực sự sẽ chết sao..... Kết thúc như này ư?

Tại sao mình lại vào đây chứ...... Mọi chuyện cứ thế này mà diễn ra sao?

Ahh..... Đau vãi, tôi chết mất.....

Ánh mắt dần nhắm lại tôi cứ thế mà bất tỉnh trong căn phòng này.

....

....

....

Không biết bao lâu tôi chợt tỉnh dậy, đôi mắt mở ra đảo tứ phía khi nằm úp xuống đất, tôi cố gắng quay đầu lại phía bên phải để nhìn xem và thấy, bức tượng gỗ không hề di chuyển thay vào đó là đứng im nhìn xung quanh như đang tìm kiếm tôi.

Cơ thể nằm im dưới đất sau bức tượng thứ ba, nó đủ to để che khuất tôi trong bóng tối, tôi nhận ra rằng mắt của hắn không thể nhìn thấy những thứ trong bóng đêm.

Nhanh trí tôi cử động hai cánh tay của mình lại gần sát bức tượng, tuy nó đã bị gãy nhưng không hiểu sao tôi vẫn có thể cử động, khi lại gần nó tôi không dám tựa vào vì sợ rằng tác động mạnh sẽ làm ảnh hưởng gì đấy và khiến nó cử động.

Ngồi dậy tôi nhìn vào cơ thể nó đã yếu và không đủ sức chạy thêm chút nào nữa, cánh cửa vẫn chưa mở tôi nghĩ rằng phải chinh phục nơi này thì nó mới mở cho mình.

"Đói quá.... Biết thế nên ăn sáng rồi đi."

Trong lúc tưởng tượng về những đồ ăn ngon tuyệt, tôi vô tình thấy ánh sáng dưới mặt đất nơi tôi vừa mới nằm suýt chết, chiếc máy điện thoại nó đang chiếu xuống đất làm nơi đó sáng một tí.

Ánh sáng....? Ánh sáng....? Lửa? Và Gỗ?

Lửa.... Hắn ta là gỗ? Vậy thì mình chỉ cần có lửa là có thể giết được hắn.

Sự thông minh đột xuất bất ngờ tôi đã nghĩ ra cách có thể giết chết hắn, cái chủ yếu tôi phải làm gì để tạo ra lửa? Bật lửa hay diêm thì tôi không bao giờ cầm theo, cái tôi có lúc này gòm tiền và máy điện thoại.

Ngó ra nhìn tôi vẫn thấy hắn đang đứng im, lại một lần nữa tôi nhìn xung quanh và thấy hai hòn đá có độ phẳng và bóng, bỗng một suy nghĩ điên rồ có độ sống sót thấp hiện ra.

Tôi vội vàng lấy tiền mà mình có trong túi quần, tổng là ba sáu nghìn có hai tờ là giấy năm và một. Nuốt nước bọt tim tôi lại bắt đầu đập nhanh vì sợ, nhưng giờ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc này.

Để tiền xuống nhìn ra hòn đá ở bên phải ngoài chỗ sáng nơi mà hắn có thể nhìn thấy, tôi nhắm mắt lại rồi cố gắng đứng lên mở to nhìn thẳng rồi bật mạnh ra vươn tay vào nó, khi chạm vào cũng là lúc hắn nhìn thấy.

Bốn ánh mắt chạm nhau tôi không nghĩ nhiều mà quay đầu lại để tạo lửa, hắn đi lại gần theo tính toán của tôi sáu giây là hắn sẽ đến nơi, bò về chỗ tiền tôi đập mạnh hai hòn đá vào nhau để tạo ma sát làm thành những hạt lửa nhỏ.

Mô hôi chảy xuống tiếng va đập và tiếng bước chân đáng sợ, suy nghĩ không ngừng tim đập liên hồi. Sự đau đớn từ hai cánh tay bắt đầu xuất hiện, tôi khó chịu sắp không nổi và ngay sau đó, một bàn chân dấm xuống ở bên phải cạnh tôi.

Lần cuối cùng hai hòn đá chạm nhau ánh sáng xuất hiện trong bóng tối, thanh kiếm hắn giơ lên tôi quay lại với cánh tay đang cầm tiền đã bị chảy vức vào chân hắn.

Lập tức tôi bỏ qua cơn đau đừng dậy nhảy thẳng qua bên trái, hai tờ tiền cũng bắt đầu lan qua hắn do mấy cái rêu trên đó, thanh kiếm vung xuống va chạm vào chân của bức tượng khác làm nó đứt lìa ra.

Tôi lăn dưới đất ra xa rồi ngước nhìn lên thấy, ngọn lửa đã chảy khắp người hắn và bức tượng kia thì cũng bắt đầu cử động, nhưng chẳng bao lâu do bị mất chân nên không thể đứng dậy lửa thì cũng lan qua hắn khiến cả hai đều bị cháy.

Giờ chỉ còn lại duy nhất con cao nhất đứng ở giữa là không làm sao, sau bao lâu hai con đã ngừng di chuyển nó ngã xuống tan thành đống thang gỗ, chứng kiến cảnh này lòng tôi nhẹ nhõm khôn xiết, vì mình vừa làm một pha cân hai.

Ngồi dậy lui lại tựa vào tường, tôi nhìn về hướng nó thấy vẫn chưa có động thái gì, tôi dần cảm thấy khổ sở vì cách vừa rồi giờ đây đã hết. Con cao nhất thì chắc hẳn là con mạnh nhất và lửa thì đã hết tác dụng.

"Vậy là kết thúc rồi, nhanh đi khởi động đi tao không còn gì để mà chiến đấu với mày nữa... Tao từ bỏ."

Lẩm bẩm với bản thân cho rằng đã hết cách, bỗng dưng trước mặt tôi xuất hiện một khung hình vuông màu xanh dương, nó đột ngột hiện ra làm cho tôi hết hồn may thay tôi đã hoảng hồn khi thấy nó không gây hại cho mình.

Nhìn qua một lần, trên này giống như kiểu một bản thông số hay là hệ thống gì đấy, nó chỉ có tên và sức mạnh của tôi với cả cấp độ.

[Tên: Thắng. Biệt danh: ????

Cấp độ: 5. Sức mạnh: 30.

Tốc độ: 25. Chịu đựng: 25.

Nhảy cao: 20. Hồi phục: 2.5.

Năng lực: ?????]

Cấp độ năm sao? Tôi lên từ bao giờ vậy, với lại những chỉ số này là sao. Nó mạnh hay là vẫn còn yếu?

Nhìn một hồi tôi lại thấy ở phía trên còn có những cái khác, có bốn chỗ đầu tiên là Tôi thì nó là cái bản chỉ số của mình, hai là Cửa Hàng nói đến đây thì hẳn tôi đã biết đó là gì rồi, ba là Vật Phẩm có vẻ như này là nơi để chứa đồ khi tôi nhặt được gì đấy, bốn là Thư nó kiểu như khi mình làm xong gì đấy và được thưởng, nó sẽ gửi qua Thư cho mình.

Đó là tất cả tôi thấy, ngồi tìm hiểu tôi có ấn vào vật phẩm để xem mình có gì không, tôi phát hiện được một điều đó là mình không có gì, toàn bộ trống rỗng như không khí vậy.

Nhưng tôi đã nhìn kĩ hơn trong chỗ này có rất nhiều thứ khác, nó như thể là một bản hệ thống mới mẻ vậy, để làm rõ hơn về nó tôi sẽ để khi ra khỏi đây nghiên cứu thêm.

Qua bên mới ở phần thư tôi có thấy nó đang hiện số một, trông như là vừa có thông báo gì vậy tôi ấn vào để xem và thấy có lá thư có chứ "Phần thưởng khi hạ gục...."

Ấn vào để biết thêm chi tiết, lá thư bảo rằng.

"Phần thưởng khi hạ gục hai hiệp sĩ cây cấp độ 2, tăng bốn cấp độ và tăng chỉ số kèm theo một vũ khí dao găm bị rỉ sét và hai bình thuốc hồi phục."

Về phần tăng cấp độ này thì tôi từ đầu là cấp một, vậy mà giờ nó tăng bốn cấp mà chỉ số tôi lại nhảy vụt cao như thế hay như này vẫn còn là yếu?

Bỏ qua tạm về nó, tôi ấn vào để nhận vật phẩm khi nhận xong lá thư dần dần biến mất khỏi hệ thống của tôi, có vẻ thư có chức năng tự động xóa. Tôi ấn lại vào vật phẩm trong nay giờ đang có một con dao và bình thuốc.

Không nghĩ nhiều tôi liền sử dụng luôn hay món, khi sử dụng con dao biến mất rồi xuất hiện ra trước mặt tôi với bình thuốc thì mất một lọ rồi còn một lọ ở lại, tôi cầm vào con dao với thuốc, không chần chừ tôi mở nắp rồi uống nó vào.

Cơ thể tỏa ra hào quang xanh lá có vài dấu cộng xuất hiện, những cơn đau từ đầu giờ đang biến mất nhưng không nghĩa nó đã hoàn toàn biến mất, tuy vẫn cảm thấy đau chút nhưng không sao cả.

Đứng dậy tôi giơ con dao lên và thấy chỉ cần dùng chèm vài phát chắc chắn nó sẽ hỏng ngay lập tức, tôi nên dùng nó vào thơi cơ thích hợp để chèm như vậy còn có cơ hội chiến thắng.

Hít lấy một hơi tôi chuẩn bị tinh thần để chiến đấu.

"Giờ thì bắt đầu nào Boss cuối."