Chương 1: Sự Thay Đổi

Ngày mùng ba tháng tư năm hai nghìn không trăm hai mươi ba, tại một hòn đảo có tên Cát Bà tôi không nghĩ ngày này lại đến nhanh như vậy, tận thế? Hay là một sự thay đổi của thế giới?

Bạn có tin được thứ đang ở trước mắt tôi không? Đám mây cuộn tròn lại như cơn lốc xoáy ở trên bầu trời, gió rất to như một cơn bão và đang kiểu muốn kéo mình lại gần, trên đó có sấm chớp xuất hiện không ngừng với những đám mây đen mù mịt, trông nó thật đáng sợ làm sao.

Tôi đang đứng ở ngay bên cạnh nơi được gọi là Hồ Tùng Dinh, nó có đường cong như túi đựng nước vậy chỉ khác là không có phần ở giữa vì nó là hồ nước.

Chứng kiến cảnh tượng này ở phía xa gần cầu cảng ở ngoài khơi làm tôi hết sức kinh ngạc, nó quá vô lý vì bạn biết đó... Nếu đây là bão thì sẽ không như vậy, nhưng nó là thứ khác thì sao? Tất nhiên nó không phải là sự thật và nếu là sự thật thì sao?

Quá tuyệt vời, đây chính là thứ mà mình đang ngóng chờ... Sức mạnh! Mình cần sức mạnh, nào hãy đến đây đi xin hãy cho ta năng lực!

Đó là tôi nghĩ vậy, thật ra nó đã nó đã xuất hiện được ba ngày không di chuyển hay có sự bất thường gì, nó chỉ đứng đấy xoay vòng vòng tạo ra gió. Cảm giác như nó chỉ có thể làm vậy thôi, từ ngày không thấy nó nguy hiểm cảnh sát hay chính phủ đã ra trận để điều tra, cho đến bây giờ vẫn không có gì là thông tin quan trọng cả.

Ngày ngày tôi thường đi ra net để giết thời gian, cũng vì vậy khi đi tôi hay nhìn nó và ước một ngày nào đó tôi sẽ có được năng lực.

"Hừm... Hình như nó đã thay đổi thì phải?"

Tuy nhìn vào nó ta sẽ không thấy nó thay đổi, nhưng khi nhìn kĩ những tia chớp màu xanh dương giờ đã sang màu đỏ, tôi có cảm giác không lành với nó nhưng cũng chả làm gì được, vì tôi chỉ là một thằng nhóc bình thường.

Hiện giờ đang là buổi chiều có lẽ tôi nên ra net nhanh rồi về tắm rửa thì hơn, có cái xe thì tốt biết mấy nhưng mà gia đình tôi khá nghèo nên việc có chiếc xe là điều không thể, nhưng dù vậy tôi vẫn thích đi bộ hơn nó thật tuyệt vời khi ta vừa đi vừa ngắm nhìn mọi thứ.

Chẳng bao lâu tôi đã đến được quán net, nó ở ngay trên một đoạn dốc đi khá là lâu nhưng không sao cả.

Vì sự nghiệp game thủ tôi sẽ cố gắng hết mình.

Bước vào trong có rất nhiều người đang ngồi chơi, dàn máy cũng không quá nhiều thiếc kế chỗ đặt cũng đẹp không quá chật hẹp. Một dàn thẳng được đặt đối diện với nhau, ở bên phải thì nó theo hàng ngang chỉ khác là nó như hai tòa nhà bên cạch nhau ở giữa có đường đi vào, tổng là có hai chín máy với một nhà vệ sinh.

Tôi đi thẳng vào rồi ngồi ở dãy nhiều máy nhất, bật lên rồi đợi một lát trong lúc đợi tôi tiện thể nạp tiền luôn.

"Anh hòa ơi, cho em nạp mười nghìn T0 ạ."

"Tự nạp hộ anh với."

"Ok anh."

Chủ quán nơi này khá nhiều người, ai chơi quen khi đến ta cứ tự nạp cái chủ yếu là mình chỉ cần đưa tiền cho người chủ là được.

Đa số người chơi ở đây chỉ có chơi game liên minh huyền thoại, có rất ít người chơi game khác cũng vì vậy chủ quán mới bảo tôi tự nạp.

Ngồi vào máy gõ tài khoản của mình, chỉ mấy vài giây tôi đã hoàn thành các ngón tay của tôi di chuyển rất nhanh vì nó đã quen với việc này. Lặp đi lặp ai một thứ nó sẽ trở thành thói quen của mình, nên thế tôi mới làm nhanh được như vậy.

Không nghĩ nhiều tôi liền vào game chính đó là liên minh.

"Thắng à, lâu lâu mới thấy mày đi chơi chiều đấy."

Người vừa vào quán rồi nói là Hùng, nó kém tôi hai tuổi nhưng do chơi cùng nhau nên việc lễ phép gọi bằng anh tôi đã bỏ qua, cũng chả sao cả đều là anh em của nhau cần gì phải gọi như vậy.

"Hôm nay tự nhiên vui vui nên ra chơi tí rồi về."

"À mà mày nghe tin gì chưa? Ở ngoài kia đám mây đen đang có thay đổi đấy."

"Thay đổi? À là nó đổi màu chứ gì?"

"Ừ chả hiểu sao luôn, với cả nó đang dần mở to ra ấy."

"Trông như kiểu sắp có cái gì chui ra từ đấy nhỉ."

"Mày nói thế nó thành ra thật thì sao, toang đấy."

"Hehe chưa chắc đâu."

Cả hai cùng chơi cho đến khi hết thời gian của tài khoản, tôi thường là người về trước nên bây giờ vẫn như vậy.

"Thôi về, tối ra chơi tiếp."

"Sớm vầy, mới có năm giờ."

"Chơi vậy được rồi, để dành cho tối nưa chứ."

Nói xong tôi đi ra ngoài và đi thẳng về nhà, nó chỉ mấy mười năm phút đi bộ trở xuống trong lúc đi tôi có nhìn ra ngoài nơi đám mây đấy, tôi thấy nó đã to hơn rất nhiều lúc trước trời thì âm u đen xì, nước thì chuyên có sóng rất mạnh khiến cho mọi tàu thuyền phải lắc lư dư dội.

Tôi có linh cảm không lành với điều này, có thứ gì đó sắp đến đây hay là một cơn bão cuồng bạo siêu mạnh?

Nhắm mắt bỏ qua tôi quay lại tiếp tục đi để lại nỗi lo này ở trong lòng.

Sau mấy phút tôi đã về tới nhà của mình, nó ở trong khu mười sáu hay gọi cách khác là đền tùng dinh, đường nhà tôi phải đi lên một con dốc sau đó sáng phải đi một đoạn rồi sang trái, lên dốc không cao rồi sang phải lần nữa đi thẳng và qua ba ngôi nhà, ở nhà thứ bốn nó chính là nhà của tôi.

Khá là cao vì nó ở trên núi, nhưng dù vậy cũng có rất nhiều người ở trên này. Nó yên tĩnh và hòa đồng, đối với tôi cái cảm giác này tôi thật sự rất thích nó.

Đi vào nhà bố tôi đang ngồi xem phim bằng máy điện thoại, mẹ thì đang nấu ăn bên trong. Tôi hay là người nấu nhưng giờ mẹ tôi ở nhà không đi làm do trời chuyển xấu, nếu không thì tôi phải ở nhà mà nấu ăn rồi.

Căn nhà không mấy xa hoa, một tầng có chiều dài khoảng mười năm mét trở xuống, chiều cao khoảng mười mét trở xuống, chiều rộng mười mét trở xuống. Có hai phòng được chia đôi được gọi là phòng trên và dưới.

Phòng trên có nơi ngủ của bố mẹ một từ quần áo và chỗ ăn uống, phòng dưới thì có chỗ nấu ăn nhà tắm tủ lạnh với tủ quần áo, nó khá ít đồ nhưng cuộc sống vẫn cứ là ok không sao cả.

Trời mùa này vẫn đang rất lạnh, may thay nhà tôi có bình nóng lạnh nó cực kì tiện ích trong mùa đông này.

Đi vào trong nhà tôi lấy quần áo ở tủ của mình, mẹ thì sắp nấu xong thấy vậy tôi đi vào phòng tắm để tắm nhanh nhất có thể.

.......

Sau một lúc tôi đã mặc quần áo và đi ra ngoài, bộ hôm nay tôi mặc là màu đen quần dài với áo dài cả hai đều là đen, đơn giản là vì tôi thích màu đen.

Vừa tắm xong tôi lên phòng trên chải tóc của mình, thường thì khi tóc tôi ngắn sẽ để vuốt nhưng khi nó dài tôi sẽ để kiểu bình thường, giờ đây nó đã dài nên tôi sẽ chỉ chải cho nó mượt rồi làm say cho nó khô.

Khi xong cũng là lúc nhà ăn cơm, trong lúc tắm bố mẹ đã dọn hết lên nhà tôi hay ăn theo kiểu ngồi dưới đất rải chiếu ra ngồi, ăn như này cũng đã quen nên tôi Thaya nó rất bình thường.

Bữa ăn nhà tôi cũng không mấy đặc biệt, nó chỉ có cá kho canh rau và đau phụ sốt cà chua.

"Hôm nay bố không uống rượu à?"

"Không, bố vẫn còn thấy no đây này, chắc ăn một bát cơm rồi thôi."

Nhà tôi ăn cơm không mấy nói chuyện nhiều, chỉ có những lúc có chuyện thì mới nói đa số chỉ toàn về tiền, do nghèo phải đi làm vất vả để trả hết nợ nhưng cứ làm mãi vẫn chưa thấy giảm đâm ra ai cũng nản.

Ước rằng nếu có thứ gì kiếm tiền khó nhưng nhận được nhiều, kể cả phải trả giá bằng mạng tôi cũng sẽ tham gia.

Chẳng mấy chốc nhà tôi đã ăn xong vẫn là công việc hàng ngày, tôi lại ngồi rửa bát với chiếc máy đang chạy nhạc bên cạnh, nơi rửa là ở ngoài sân trong lúc ngồi tôi có nhìn lên trời và thấy đang mưa, bầu trời bị nhuôm đỏ bởi những đám mây đen xì với tỉa sét lớn.

Nó bắt đầu mưa to gió không ngừng thổi mạnh, trông thật đáng sợ làm sao.

"Thắng ơi rửa nhanh đi con còn vào nhà."

"Tí là xong lo gì, mẹ cứ yên tâm."

Ngồi tâp trung thì hai ba phút tôi đã hoàn thành, đứng dậy lau tay cho khô tôi cầm lấy máy và bước vào nhà, ngôi bên trong chơi máy nhắn tin với bạn cho đến mười một giờ, thấy đã muộn mà trời vẫn mưa to nhà tôi thì ngủ hết, không muốn làm phiền tôi đi xuống dưới bước lên giường và bật máy xem phim của anh Độ Mixi.

Những video mà anh làm thực rất vui nhộn, tuy có những lúc chửi nhiều nhưng đó là phần không thể thiếu trong mỗi video để tạo lên sự vui vẻ cho mọi người, bề ngoài anh ấy vậy thôi chứ bên trong rất là hiền lành và quan tâm gia đình hay là mọi người.

Cứ nằm xem mãi tôi đã đắm chìm vào giấc ngủ từ bao giờ không biết.....

"Khò~ khò~"

Ba giờ sáng ngay tại trong khu nhà của Thắng, điện thoại vẫn chạy bình thường nhưng mấy giây sau đột ngột bị giật lag loa bị rè, mưa thì đã ngừng gió nổi lên như điểm bao không lành.

Bên ngoài ngay trên bầu trời thế giới bị bao phủ bởi đám mây kì lạ, nó bao trùm tấn cả rồi xuất hiện vô số lỗ hổng trên trời, những tia sét bắt đầu di chuyển nó chạy liên tục đi qua nhau tạo thành ánh sáng đỏ rực như đêm huyết nguyệt.

Của tiếp tục di chuyển cả thế giới bỗng dưng mất điện toàn thể, người ngủ thì không biết chuyện gì còn người thức hay chơi game thì lại thấy lạ, toàn bộ đứng dậy ra ngoài xem và cảnh tượng trước mắt là thế giới bóng tối không có lấy ánh sáng.

Chứng kiến nó ai ai cũng hoảng loạn lo sợ tận thế đã đến, bỗng dưng trong đầu của toàn bộ con người xuất hiện một đôi mắt đỏ đen đáng sợ, khiến cho tất cả không một ai có thể tỉnh tạo mà phải ngã xuống ngất đi.

Thế giới chìm vào yên tĩnh chỉ có tiếng chó sủa, mèo kêu, chim hót, xe ô to không ngừng kêu vang khắp nơi.

Trong một căn phòng to ở ngoài vụ trụ, một người đang ngồi trong bóng tối sở hữu đôi mắt đỏ đen đang nhìn chằm chằm vào trái đất bị bao phu toàn bộ bởi đám mây đen xì, hắn mỉm cười rồi lẩm bẩm với bản thân.

"Để xem các ngươi múa vui cho ta như nào, thế giới thứ năm."