Chương 6: Tâm ma.

Trong không gian đó Thiên Minh chỉ nhìn thấy bóng tối và bóng tối.

— " Ngươi là mau ra đi. "

Ánh sáng hiện lên với một người đứng đó nhìn Thiên Minh.

— " Ngươi sao lại giống ta như vậy?. "

Hắn ta không trả lời Thiên Minh, lúc đó có giọng nói vang lên.

— " Chủ nhân ngài không sao chứ? "

— " Ngươi có việc gì sao ta gọi mãi không trả lời, mà hắn ta là ai. "

— " Do một số lỗi trong hệ thống còn hắn ta là Tâm Ma của ngài. "

— " Tâm Ma? "

Sau đó Thiên Minh nhìn về tên đang đứng giống hệt Thiên Minh nhưng lại mặc đồ đen.

Tên đó nhìn lại Thiên Minh. Thiên Minh giật mình vì mắt hắn ta đặc một màu đen.

— " Nhưng tại sao tâm ma lại sản sinh ra trong cơ thể ta? "

— " Tâm Ma muôn hình vạn trạng lúc ngài tuyệt vọng cho đến hận thù tâm ma sẽ sản sinh ra để thừa cơ hội hấp thu linh hồn của ngài và khống chế cơ thể. "

— " Chẳng lẽ nào là nỗi căm thù của ta với Doanh Chính. "

Tâm Ma nhìn Thiên Minh.

— " Đúng vậy ta sản sinh do sự căm thù của ngươi. "

Thiên Minh nhìn Tâm Ma.

— " Sao ngươi biết ta đang nói chuyện với hệ thống. "

— " Đừng quyên ta với ngươi là một cơ thể. "

— " Vậy ngươi cũng có hệ thống. "

— " Không. "

Tâm Ma nhấn mạnh chữ " Không ". Thiên Minh gật đầu.

— " Hệ thống giờ ta có thể ra ngoài không. "

— " Tôi không chắc nữa do có Tâm Ma nên tôi sẽ cố. "

— " Muốn ra à mơ đi. "

Tay Tâm Ma xuất hiện Hiên Viên Kiếm.

— " Chủ Nhân ngài mau chuẩn bị đi tôi sẽ nghĩ cách giúp ngài kháng cự tâm ma. "

— " Ấy ấy hệ thống. "

Tâm ma tiến lên thanh kiếm chém ngang người Thiên Minh, Thiên Minh lùi lại tay cũng xuất hiện Hiên Viên Kiếm.

Cong.

Cả hai cùng lùi lại.

Lúc đó ở ngoài.

Cái Nhiếp đang tránh mưa tên.

— " Các ngươi được lắm. "

Cái Nhiếp cầm cái bàn chạy thắng đến đám lính.

Phập phập.

Hàng loại mũi tên đâm vào cái bàn.

Cái Nhiếp vận nội công đập thẳng vào bàn những mũi tên bắn ngược lại. Tay cầm kiếm Cái Nhiếp xông lên.

Mũi tên bay thẳng mặt Cái Nhiếp, né mình sang một bên xoay cổ tay kiếm đâm thẳng vào hàng lính đằng trước làm cho một dàn lính ngã.

Cái Nhiếp bắt được tên lính lấy làm thế nhẩy lên chân đạp một đám lính bao quan.

Phụp phụp phụp....

Tên tướng quân thấy thế hơi hoảng.

— " Các ngươi lên đi còn chờ gì nữa. "

5 tên linh to cao tay cầm thương xông lên.

Cái Nhiếp thấy mình bị bao vậy tay cầm chặt kiếm. Một tên xông lên thanh thương trong tay hắn xoay vòng đâm vào Cái Nhiếp.

— " Không ổn. "

Cong sẹt sẹt Sẹt.....

Cái Nhiếp phải lùi lại mấy bước. Hừ hừ hừ.........

Tên đó bắt đầu tiến lên đâm thương tiếp. Lúc đó Minh Tuyết chạy lại.

— " Sư Tiền Sinh cẩn thận. "

Minh Tuyết sử dụng nước trong lu tao thành các mũi tên băng bắn thẳng vào tên đang tấn công.

— " Tiễn Băng. "

Vèo vèo, keng keng......

Hai tên đằng sau đi lên cản đường mũi băng. Minh Tuyết liền hóa nước thành băng và tạo thành kiếm xông lên.

Lúc đó Mạc Dung vừa mang Thiên Minh ra ngoài thì bị một nhóm binh lính bao quanh.

Lúc đấy Mạc Dung bị bắt cùng với Thiên Minh.

Còn ở ngoài kia Cái Nhiếp bị thương do bị ba tên kia hội đồng. Nhưng Cái Nhiếp cũng giết được 2 tên.

Bên Minh Tuyết cũng không khá lên tí nào.

Lúc này Cái Nhiếp dơ kiếm lên định giết tên còn lại thì.

— " Dừng tay lại hết cho ta nếu ngươi dám ra tay thì hắn ta sẽ chết. "

Cái Nhiếp cùng Minh Tuyết quay lại.

— " Thiên Minh( Ca ca ) . "

Tên tướng quân rất khoái chí.

— " Hai ngươi mau bỏ vũ khí xuống. "

Cái Nhiếp và Minh Tuyết đành bỏ vũ khí. Cả hai bị bắt. Tên tướng quân đi lại chỗ Cái Nhiếp.

— " Ngoan ngoãn đầu hàng không phải tốt không hà. "

Bụp. Hự.

— " Sảng khoái quá nếu ngươi chịu ở lại thì giờ đâu có vào nước này. Hahaha đánh nó cho ta. "

Cái Nhiếp bị đánh túi bụi.

Lúc này tên tướng quân nhìn về Mạc Dung và Minh Tuyết.

— " Xong vụ nay ta sẽ sảng khoái nhỉ. "

Mạc Dun tức lên.

— " Bỉ ổi. "

— " Ta bỉ ổi từ lâu rồi. "

Sau đó tên tướng quân cầm kiếm tới Thiên Minh vừa giơ lên.

Vèo......

Thanh kiếm rơi xuống.

Hắn ta quay lại thấy Cái Nhiếp Tay đã rút kiếm ra và chém một đòn kiếm khí về phía hắn sau đó chém về Minh Tuyết và Mạc Dung.

Cả hai chạy lại chỗ của Cái Nhiếp.

Tên Tướng Quân thấy vậy cười.

— " Dù các ngươi thoát được nhưng hắn ta đang ở trong tay ta. "

Khi hắn vừa chỉ lại thì Thiên Minh đứng dậy trong trang phục đồ đen nhìn hắn.

Tên Tướng Quân run sợ.

— " Ngươi ngươi định làm gì ta. Mau lên cho ta. "

Mắt của Thiên Minh đen ngàu lên. Trên tay phát ra luồng khí đen.

— " Lâu rồi ta mới được ra ngoài hôm nay ta sẽ ăn uống no nê. "

Sự kết hợp giữa sức mạnh của Thiên Minh và Hấp Ting Đại Pháp. Khi ai đi lại gần bán kinh 5 m đều bị hút sạch sinh lực đến chết kể cả ba tên chỉ còn lại bôn xương khô.

Quân linh tán loạn chạy hết.

— " Quỷ, có quỷ....."

Thiên Minh cười.

— " Hahaha sinh lực không bõ nhưng mà có thứ vui hơn. "

Thiên Minh dùng Lăng Ba Vi Bộ đi đến từng người thì toàn thân sẽ bị nổ banh xác.

— " Hahaha vui quá đi. Thế mày mới là thú vui chứ nhỉ. "

A a a a a a..........

Quỷ, quỷ...........

— " Ồ có người chạy kìa kìa hihi. "

Vèo.

— " Chạy à. "

Thiên Minh đặt tay lên đầu tường người đang chạy thì.

Bùm bùm từng bộ não nổ........

Sau khi giết xong hết Thiên Minh nhìn về Minh Tuyết.

— " Món đồ ngon. "

Thiên Minh xuất hiện trước mặt Minh Tuyết.

— " Đại ca huynh khỏe lại rồi. "

Cái Nhiếp hét lên.

— " Đó không phải đại ca của cô. "

A a a a a a..........

Minh Tuyết đang bị hút sức mạnh.

— " Đại ca là muội đây mà đại ca..... "

Mạc Dung chạy lại.

— " Thiên Minh mau bỏ tay ra đó là muội muội của ngươi. "

Thiên Minh bộ đồ trở lại bình thường liền giật mình nhìn Minh Tuyết đang bị hút sức mạnh.

— " A. Không không ngươi có thôi đi không. "

— " Ngươi nghĩ ngươi cản được ta haha. "

— " Ngươi, đó là muội muội của ta. "

— " Thân thể này sẽ là của ta haha. "

Thiên Minh lăn lộn trên đất bởi hai tính cách của cậu.

— " Mạc Dung tỉ tỉ mau lấy kim đâm vào huyết sau gáy ta thẳng lên một nốt tay, đây là tâm ma của ta nhanh lên ta chống cự không nỗ nữa. "

Mạc Dung ngập ngừng. Cái Nhiếp đi lại.

— " Cô mau đâm đi nếu không thì tâm Ma của Thiên Minh mà ra được thì chúng ta chỉ có con đường chết. "

— " Mạc Dung tỉ mau lên đệ không chịu được nữa đâu. "

— " Cô mau đâm đi. "

Mạc Dung hét lên.

— " Không phải ta không muốn mà đó là tử huyệt. "

— " Cái gì. "

— " Mạc Dung tỉ mau lên a a a a....... "

Cái Nhiếp giật lấy kim châm.

— " Cô không đâm tôi đâm đằng nào tôi cũng tin tưởng Thiên Minh. "

Mạc Dung giật lại kim.

— " Được tôi đâm. "

Phụp.

— " Gào các ngươi dám phong ấn ta lại bằng chiếc kim đó sao mơ đi. "

— " Làm đi. "

Người Thiên Minh bao quan vòng màu vàng rồi tắt đi.

Lúc đó ba người chạy lại.

— " Mạc Dung tỉ cảm ơn tâm Ma của ta được không chế rồi. Phù phù...... "

— " Đại ca huynh làm ta lo mất. "

— " Không sao là tốt rồi. "

— " Lần này không có cô chắc chết hết. "

— " Đệ mệt quá đệ nghỉ một chút. "

Sau đó Thiên Minh ngất đi.

— " Đại ca, ca ca,...... "

Mạc Dung vô vai Minh Tuyết.

— " Không sao đâu hắn ta chỉ hơi mệt và ngất một chút thôi. Vừa nãy cảm ơn ngươi Cái Nhiếp nếu không có ngươi chắc ta không dám rồi. "

— " Không phải do tôi mà do cô, cô là một thầy thuốc mà. Giờ cô có thể nào chị thương cho tôi được không. "

— " UK được. "