Chương 5: Kẻ tập kích và bị tập kích.

Sau đó mắt của Thiên Minh đỏ lên như mắt Quỷ. Rồi nhìn sang Minh Tuyết.

— " Muội sợ không. "

Minh Tuyết lắc đầu.

— " Chỉ cần có huynh muội không sợ gì cả. "

— " Vậy ta làm một trận thật to để báo thù cho mẫu thân và phụ thân nào. "

Minh Tuyết gật đầu.

Thiên Minh hét lên.

— " Hiên Viêm Kiếm. "

Leennnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn...........

Hai người xông lên.

Tên Tướng Quân cảm thấy có sự uy hiếp không nhẹ.

Ào ào ào ào.

Trận mưa xuống hòa lẫn với mùi máu bốc lên từ đầu của một tên bị Thiên Minh chặt xuống.

— " Xông lên giết phản tặc ja.................."

Thiên Minh chạy lại kết hợp với Lăng Ba Vi Bộ. Một tay vung kiếm một tay kết hợp với sức mạnh của mình.

Sẹt sẹt sẹt..............

Nhanh như cắt từng cái đầu rơi xuống máu chảy thành sông.

Tên Tướng Quân thấy thế liên phóng ngựa chạy. Nhưng chưa kịp chạy.

Minh Tuyết chuyển hóa từng hạt mưa thành nhưng mũi tên băng bắn thẳng vào con ngựa.

Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Con Ngựa ngã xuống. Tên Tướng Quân ngã ngựa.

Hắn ta nhìn lại thấy xác chết đầy đường run sợ lui lại.

Thiên Minh đi tới.

— " Ta cho ngươi một cơ hội để sống nếu ngươi có thể chạm vào được người ta thì ngươi sống nếu không thì CHẾT. "

Thiên Minh ném Hiên Viên Kiếm cho tên tướng quân.

Tên tướng quân xông lên chém và ngang người của Thiên Minh, Thiên Minh nhảy lên không lộn một vòng tay tao thành thế chưởng.

— " Chưởng này ta vì Mẫu Thân ta. "

— " Kiều Long Tại Điền. "

Thiên Minh tay đập xuống đất rồng bay lên bao quanh Thiên Minh, Thiên Minh bay lên tung chưởng ra.

Gào................

— " a a a a a................ "

Thiên Minh dùng Lăng Ba Vi Bộ lại ngay trước mặt tên tướng quân.

— " Chưởng này vì phụ thân ta. "

— " Kháng Long Hữu Hối. "

Tay Thiên Minh vận công tạo thành rồng.

— " Kết thúc đi. "

Gaooooooooooooooo.....................................

— " Không không............................. "

Tên đó bị văng đi và đụng vào tường.

Rầm.................

Thiên Minh nhìn Minh Tuyết.

— " Cắt đầu hắn ta tế phụ mẫu. "

— " Rõ, đại ca. "

Sau đó cái đầu của tên tướng quân bị cắt đi.

Thiên Minh và Minh Tuyết cùng nhau đi về nhà. Lúc đó Cái Nhiếp đi theo sau và cả Dung Nhi đi theo.

Cái Nhiếp đi lên trước Thiên Minh.

— " Thiên Minh ngươi phải theo ngươi không được theo người của Âm Dương Gia. "

— " Cô ấy giờ không phải người của Âm Dương Gia mà là muội muội của ta, tránh ra ta phải về nhà.

— " Giờ ngươi về rất ngu hiểm. "

— " Dù nguy hiểm thì đó cũng là phụ mẫu của ta. "

— " Nhưng phụ mẫu thật của ngươi đã. "

— " Đã làm sao hả?. "

Lúc này Dung Nhi đi lên.

— " Cái Nhiếp đi chết đi ta đã đợi ngày này 13 năm rồi. "

Cái Nhiếp né kiếm của Dung Nhi.

— " Ngươi là ai sao lại tấn công ta. "

Dung Nhi giận đỏ mặt.

— " Tội nghiệp của ngươi nặng quá đến nỗi ca ca ta ngươi còn không nhớ à. "

Cái Nhiếp nhìn thẳng mặt của Dung Nhi.

— " Cái mạng của ta ngươi thích lấy lúc nào thì lấy nhưng giờ thì không được. "

Sau đó Cái Nhiếp đuổi theo Thiên Minh. Dung Nhi thấy vậy cũng đuổi theo.


Đi một hồi họ về đến nhà, lúc đó cả Thiên Minh và Minh Tuyết chạy thẳng vô nhà.

— " Không phụ thân, mẫu thân huhu con con đã mang đầu của tên đó về tế đây. "

Thiên Minh đi lại mang xác họ xuống. Lúc đó trong tay mẫu thân của Thiên Minh vẫn cầm chiếc vồng cổ của cậu.

Thiên Minh lấy ra.

— " Xin lỗi con đã về muộn. "

— " Con đã hứa cứu đại ca về rồi đây rồi hu hu........... "

— " Doanh Chính ta thề sẽ giết ngươi..................... "

Phụt.......

Thiên Minh nôn ra ngụm máu, rồi ngất đi.

Minh Tuyết quay lại.

— " Đại Ca, đại ca huynh đừng bỏ muội. "

Lúc đó Mạc Dung đi lại bách mạch cho Thiên Minh.

— " Mạch tượng của cậu ta rất lạ, mau mang cậu ta lên giường nằm đi. "

Sau đó Cái Nhiếp giúp mang Thiên Minh lên giường, Mạc Dung tới bên Thiên Minh coi mạch tiếp. "

Còn Cái Nhiếp và Minh Tuyết mang xác của hai ông bà đi chôn cất an tán.

Sau khi làm xong mọi việc thì gần sáng rồi ai cũng đi nghỉ, Minh Tuyết xuống bếp còn gì không để nấu đồ ăn.


Trông không gian vô tận chỉ có Thiến Mình.

— " Hệ thông ngươi đâu rồi. "

Có tiếng xa vọng lại.

— " Thiên Minh ngươi đã đến đây rồi ha ha ha.............. ":

— " Ngươi là ai mau ra đây. "

Bụp.

— " Hự. Ngươi là ai? ."


Minh Tuyết đi lại giường của Thiên Minh còn có cả Cái Nhiếp.

— " Đại Ca ( Thiên Minh ) sao rồi ?. "

Mạc Dung quay lại.

— " Hiện giờ hắn bị thụ thương mà không biết nguyên nhân từ đâu cả. "

Minh Tuyết lo lắng.

— " Đại ca. "

Lúc đó bên ngoài một nhóm binh mã đang bao quanh cả căn nhà.

Tướng Quân: " Cái Nhiếp mau mang tên tiểu tử kia ra đây cho ta không ta sẽ đốt trụi căn nhà này. "

Trông nhà.

Cái Nhiếp giật mình.

— " Không ổn hai người mau mang Thiên Minh đi đi ta cản bọn họ. "

Mạc Dung đứng lên nhìn ra ngoài.

— " Rất nguy hiểm đừng có ra. "

Cái Nhiếp lắc đầu. Minh Tuyết nhìn về Thiên Minh.

— " Mạc Dung tỉ người mang Thiên Minh đi đi để muội ở lại với Cái Nhiếp sư thúc để cản họ. "

— " Vậy cũng được đó Mạc Dung cô nương. "

Mạc Dung gật đầu.

— " Nhà có cửa sau không. "

Minh Tuyết gật đầu.

— " Minh Tuyết ngươi đi cùng với Mạc Dung đi để ta cản đằng trước cho. "

Mọi người gật đầu rồi chia nhau ra.

Cái Nhiếp đi ra ngoài.

Tên tướng quân thấy vậy hét lên.

— " Con mồi cũng ra rồi. Tên nhóc kia đâu. "

— " Nếu ngươi bước được qua xác ta thì sẽ biết. "

— " Vậy thì bắn tên. "

Cái Nhiếp lấy cái bàn ngay bên cạnh.