Sau đó Cái Nhiếp đi ra khỏi thành Thành Hàm Dương.
Phạch phạch phạch.
Con chim bồ câu bay đi.
Lúc đó tên người hầu Quách Đông Thực lấy được thư và đưa cho Quách Đông Thực.
— " Hừ hừ........ "
— " Thủ lĩnh huynh sao vậy? "
— " Cái Nhiếp ra khỏi thành Hàm Dương rồi. Hi Hi Hi ta phải báo cho Dung Nhi cô nương cô ấy đã đợi tin này từ mười ba năm rồi. "
— " Thủ lĩnh huynh nói cái gì vậy? "
— " Mau, bằng bất cứ giá nào phải lan truyền tin tức này ra cho ta mau. "
— " Dạ. "
— " Hi hi hi hi được được hi hi hi............."
Sau đó Thiên Minh đi về thôn.
Ai cũng tránh xa cậu.
Phụ thân và mẫu thân cậu chạy ra.
— " Phụ Thân, mẫu thân. "
— " Con trai mau chạy đi trưởng thôn đang tới để bắt con đó. "
Lúc đó trưởng thôn đi đến cùng với dân làng.
— " Mau bắt Thiên Minh lại. "
Lúc đó mẫu thân và phun thân Thiên Minh tới cầu xin trưởng thôn.
—" Xin trưởng thôn hãy tha cho Thiên Minh. "
Lúc đó Trưởng thôn và mọi người cự tuyệt.
— " Tha cho con trai của hai người thì ai sẽ tha cho cả cái thôn này đây. "
— " Con trai hai người đã giết biết bao quan quân thế kia thì ai là người gánh tội khi quan trên hỏi xuống. "
— " Đúng vậy "
— " Đúng vậy,........ "
Mẫu thân và phụ thân Thiên Minh biện bạch cho Thiên Thiên nhưng không được.
—" Không thể nào có chuyện đó được. "
—" Từ nhỏ thằng bé rất ngoan cả con gà cũng không dám giết sao mà nó dám giết người được. "
—" Ông nó nói đúng. "
—" Không có thế này thế kia gì cả mau bắt Thiên Minh lại cho ta. "
—" Rõ. "
Mẫu thân Thiên Minh tới cản.
—" Mau buông con tôi ra. "
Phụ thân chạy lại hai người bắt Thiên Minh. Nhưng Thiên Minh nhìn lại rồi lắc đầu.
—" Phụ thân và mẫu thân con cảm ơn hai người vì nhưng năm qua đã nuôi lớn con lên người. "
Thiên Minh quỳ xuống lạy ba lạy. Rồi đứng lên, nhìn tộc trưởng.
—" Tôi đi với ông. "
—" Được, đi. "
Mọi người đi hết còn lại hai vợ chồng ở lại.
—" Con của chúng ta hu hu hu...... "
—" Con ơi con..... "
Minh Tuyết đi ra thấy vậy liền đi lên.
—" Phụ thân và mẫu thân con sẽ đi cứu đại ca về và từ đây đến lúc đó hai người phải đi ra xa nơi này để không dính dáng về vụ này nữa. "
Cả hai người gật đầu rồi đi về Nhà sắp đồ, còn Minh Tuyết thì đi tìm cách cứu Thiên Minh.
Người tính không bằng trời tính.
Sau khi hai vợ chồng về đến nhà thì một toán quân lính vào.
—" Mau giết rồi treo cổ lên cho ta. "
—" Rõ. "
Lúc đó phụ thân Thiên Minh đi ra.
—" Sao các ngươi lại..... A........ "
Sau đó là Mẫu thân.
—" Ông nó bị sao vâ......A......... "
—" Đây là tội chống lại vua dám nuôi con của phản tặc hahahaha........ "
Vào buổi tối.
Lúc đó đang ở trong khu vực giam của thôn thì. Lúc đó hệ thống đã truyền tin cho Thiên Minh.
—" Tôi có một tin muốn báo cho ngài biết xin ngài hãy bình ổn tâm lý. "
—" Có gì thì nói đi. "
—" Phụ mẫu nuôi của ngài.... "
Thiên Minh giật mình
—" Làm sao hả ngươi mau nói đi. "
—" Họ đã bị ám hại mà chết rồi. "
—" Cái gì ta ta ta ta ta không tin a a a a a a........ "
Thiên Minh ôm đầu.
—" Ta không tinnnn....... "
—" Đây là thật ngài hãy nhìn đi là biết. "
Hệ thống đưa ra một chiếc tivi chiếu lại cảnh phụ mẫu của cậu bị giết.
Thiên Minh nắm chặt cú đấm.
— " Doanh Chính triều đại của ngươi ta sẽ lật đổ sớm thôi ha ha ha ha....... "
Sau đó Thiên Minh cúi gầm mặt xuống.
Từng kí ức hiện về.
— " Có đứa trẻ này ông ơi. "
" Mau đưa nó vào nhà. "
— " Con tên là Kinh Thiên Minh.
— "Ngoan mau lại đây nào. "
Lúc đó Thiên Minh ngã xuống.
Sập.
— " Là con trai phải tự đứng lên. "
Lúc Thiên Minh đi tập thể dục sáng về.
— " Mau ăn kẻo nguội. "
— " Con nên giữ gì sức khỏe nha mới có 5 tuổi mà tập luyện nhiều vậy. "
Lúc cùng Thiếu Tư Mệnh về nhà.
— " Đây là ai vậy. "
— "Cô bé này ở bên bờ sông nên thấy vậy con bảo đi theo. "
— "Từ nay em tên Kinh Minh Tuyết. "
.
.
.
.
.
— "Con hãy cố giữ gì sức khỏe nha ta và mẫu thân và Tuyết nhi đợi con đi tòng quân về. "
— " Hãy ăn nhiều vào rồi còn đi. "
— "Ha ha ha ha......... "
Thiên Minh ngồi khóc một mình vì đây là căn nhà ấm cúng đầu tiên khi ở cả hai kiếp.
Một lúc sau Minh Tuyết đi lẻn vào trong,thì thấy Thiên Minh đang úp mắt.
— " Đại ca muội tới cứu huynh đây. "
Minh Tuyết cưởi dây tay chân của Thiên Minh ra.
— " Đại ca đi thôi. "
Tự nhiên Thiên Minh ôm Minh Tuyết khóc.
— " Đại ca có chuyện gì vậy.... "
— " Phụ thân mẫu thân bị ám hại rồi ta bảo muội phải ở lại bảo vệ họ mà sao muội lại hu hu hu...... "
— " Không thể nào được rõ ràng họ muội bảo phụ mẫu trốn đi để muội đi cứu huynh mà....... "
— " Họ đã đi mãi mãi rồi. "
— " Không không không thể nào."
Lúc đó bên ngoài Cái Nhiếp đi vào.
Cái Nhiếp nhìn thấy Thiếu Tư Mệnh liền dơ kiếm lên.
— " Không thể nào huynh nói dối họ vẫn còn sống. "
— " Huynh đã cảm ứng được vì Tim huynh rất là đau. "
— " Không không vì muội vì muội....... "
Cái Nhiếp đi lên không hiểu chuyện gì đang sảy ra.
Sau đó đôi mắt Thiên Minh đỏ lên nhìn xung quanh.
Rầm......
Cả bước tường bị vỡ xuống.
— " Đi ta đi tìm phụ thân và mẫu thân. "
Khi lúc cả ba người đi ra gặp phải một toán quân lính chặn lại.
Lúc đó từ trên một thành lầu Dung Nhi nhìn xuống thì thấy Cái Nhiếp.
— " 13 năm rồi, 13 năm rồi Cái Nhiếp ta sẽ giết ngươi. "
Tên tướng lãnh nhìn Thiên Minh và nhìn sang Cái Nhiếp và Minh Tuyết
—" Giết. "
Như một hồi chuông vang lên.
Tất cả xông vào ba người.
Thiên Minh nhìn Minh Tuyết và nhìn sang tên tướng lãnh.
— " Ta sẽ cho ngươi đi chầu với phụ mẫu ngươi ha ha ha...... "
Cả hai Thiên Minh và Minh Tuyết nhìn lên tên tướng lãnh
— " Ta sẽ lấy đầu tất cả các ngươi tế vong hồn của phụ mẫu ta. "
Thiên Minh nhìn sang Cái Nhiếp
— " Đây là vụ thanh toán cá nhân xin Cái Nhiếp tiên sinh đừng chen vào, cả vị Dung cô nương phía trên. "
Tên tướng lãnh gân tím nổi đầy mặt.
— " Ngông cuồng giết. "
Lúc này Cái Nhiếp và Mạc Dung nhìn nhau vì họ chưa giới thiệu mà Thiên Minh đã biết.
Cong cong....