Lúc này Thiên minh ngồi dậy. Minh Tuyết lại đỡ Thiên Minh.
— " Đại ca cẩn thận. "
Thiên Minh gật đầu. Rồi nhìn sang Cao Nguyệt.
— " Cảm ơn cô nếu không có cô chắc ta bị Tâm Ma phụ thể rồi. "
Cao Nguyệt lắc đầu không nói gì. Mộc Dung đi lên cầm lấy tay của Thiên minh bắt mạch.
— " Hiện tại mạch tượng của cậu rất yếu nên phải giữ gìn thân thể. "
— " Cảm ơn Mộc Dung tỉ. " Mộc Dung gật đầu rồi đi ra ngoài. Chỉ còn lại 4 người.
Lúc này Cự tử đi lên.
— " Cảm ơn cậu đã cứu Cao Nguyệt. "
— " Ngài không cần cảm ơn tôi Cự Tử đấy à do tôi mới thành như vậy. "
Lúc này Cự Tử gật đầu.
— " Vậy cậu với Cao Nguyệt ở lại dưỡng thương ta phải về Mạc Gia rồi. "
— " Xin lỗi không tiễn được. "
Cự Tử đi ra ngoài. Thiên Minh nhìn Cái Nhiếp.
— " Cái Nhiếp tiên sinh có thể nhận ta làm đệ tự được không. "
Làm ai cũng bất ngờ lúc này Mộc Dung đi vào cũng nghe thấy.
— " Tiểu tử trên người ngươi chưa đủ võ công hay sao lại còn đi bái một tên phản tặc làm thầy. "
— " Mộc Dung tỉ. " Lúc này cả Cao Nguyệt và Minh Tuyết đều nói
— " Ái chà chà vụ gì đây chưa gả vào nhà người ta mà đã nói hộ rồi à. "
Cả hai cùng đỏ mặt.
— " Cái Nhiếp tiên sinh đây là thật ta mong tiên sinh có thể nhận ta là để tử. "
Lúc này Cái Nhiếp nhìn Thiên Minh.
— " Đúng như Mộc Dung cô nương nói trên người cậu có rát nhiều võ công mà ta cũng chưa từng thấy rất lợi hại tại sao còn muốn nlaf đồ đẹ ta. "
— " Là vì tất cả võ công của ta không có cái gì thuộc về kiếm pháp cả với lại ta cũng muốn che giấu đi võ công của mình, chỉ có bốn người biết nên mong mọi người giữ kín hộ. "
Lúc này mọi người nhìn nhau rồi gật đầu, Cái Nhiếp đi lên đặt tay lê vai Thiên Minh.
— " Bọn ta sẽ giữ kín hộ cậu còn chuyện nhận đò đệ thì ta đồng ý. "
Thiên Minh định đi quỳ xuống xuống thì Cái Nhiếp cản lại.
— " Không cần lễ nghi rườm ra. "
Mộc Dung nhìn lại rồi cười.
— " Thôi đi ăn cơm thôi chắc ai cũng đói rồi. "
— " Uk. " Mọi người đồng ý rồi đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài gặp Hạng Vũ đang đứng ở ngoài với Quách Đông Thực về chuyện gì đó.
Mọi người đi lại. Quách Đông Thực nhìn lại mắt sáng quắc lên.
— " Dung nhi, Dung nhi,... " Quách Đong Thực sấn sấn lại gần.
Tay Mộc Dung dơ ra một kim nho nhỏ. Lúc Quách Đông Thực lại gần thì Mộc Dung đâm một nhát ( Chắc anh em biết cảm giác rồi nhỉ, thốn )
— " A A A A đau ta chừa ta chừa rồi A A A A........... "
Lúc này ai cũng cười.
Hạng Vũ nhìn và chú ý đến Cao Nguyệt ma say đắm. Cái Nhiếp đi lên.
— " Vừa nãy hai người nói chuyện gì vậy. "
Hạng Vũ đi lại.
— " Ở ngoài thôn chúng ta bắt gặp một cô gái câm đang bị thương nên định tới đây tìm Mộc Dung tỉ tới xem. "
Mọi người hiểu ý. Mộc Dung rút cái kim đã đâm Quách Đông Thực ra rồi nhìn xéo Quách Đông Thực.
— " Ngươi đi chuẩn bị nơi ở cho cô gái đó đi tí ta vào xem còn giờ ta còn phải đi ăn cơm. "
— " Rõ. " Quách Đông Thực vừa chạy đi thì quay lại.
— " Có thể cho ta đi ăn với được không. "Lúc này Mộc Dung lườm Quách Đông Thực, hắn liền chạy đi.
Xong việc mọi người đi ăn. Nói chuyện vui vẻ.
Ăn xong ai về phòng nấy.
Vào buổi chiều Cái Nhiếp gọi Thiên Minh ra luyện kiếm. Thiên Minh học rất nhanh một phần ra hệ thống hỗ trợ.
Lúc đang luyện tập thì Cái Nhiếp ho ra máu.
— " Sư phụ người làm sao vậy. "
— " Không sao ta chỉ khụ khụ..... " Sau đó Cái Nhiếp ngã xuống.
Thiên Minh liền chạy lại đợ Cái Nhiếp.
— " Sư phụ sư phụ...... " Thiên Minh gọi một lúc sau đó liền khiêng Cái Nhiếp về.
Khi về đến nơi.
— " Mộc Dung tỉ, Mộc Dung tỉ........ "
Mộc Dung từ trong đi ra.
— " Có chuyện gì mà la lối om sòm vậy. " Mộc Dunv giật mình khi thấy Cái Nhiếp ngất xỉu.
— " Mau mang vào trong. " Khi mang Cái Nhiếp vào trong thì Thiên Minh bị đuổi ra ngoài cửa đóng. " Rầm ".
Lúc này Thiên Minh thấy vậy liền lắc đầu đi chỗ khác.
Khi đi ra đến ngoài thì Thiên Minh bắt gặp Cao Nguyệt và Minh Tuyết đang nói chuyện Thiên Minh đi lại thì bọn họ không nói nữa.
— " Hai người đang nói gì vậy. "
— " Không có không có gì cả. " Cả hai đồng thanh nói.
— " Hi vọng là như vậy. " Xong rồi Thiên Minh đi lại gần ngồi bên cạnh Cao Nguyệt. Không gian trở nên im lặng hẳn đi. Một lúc thì Cao Nguyệt quay sang nhìn Thiên Minh.
— " Theo như muội nhớ thì giờ huynh đang đi luyện kiếm với Cái Nhiếp tiên sinh mà. "
— " À thì sư phụ ta tự nhiên ho sau đó ngã bất tỉnh ta đã mang người tới Dung tỉ rồi không lo. "
Hai người gật đầu, lúc này Minh Tuyết tới bên cạnh Thiên Minh. Hỏi nhỏ.
— " Nếu có một ngày huynh chọn người làm thê Tử huynh giữa ta và Cao Nguyệt huynh chọn ai. "
Thiên Minh giả vờ như không nghe.
— " Hả muội nói cái gì nói lại ta nghe nào. "
— " Huynh. " Cả hai tức lên véo hông Thiên Minh.
— " A đau đau đau ta xin lỗi nếu ta chọn ta sẽ chọn cả hai được không. "
— " Huynh dám. " Cả hai định véo thêm thì Thiên Minh chạy ra ngoài.
— " Định véo ta nằm mơ đi. " Thiên Minh chạy mất.
— " Huynh đứng lại đó cho bọn muội. " Cả hai đuổi theo Thiên Minh.
Cả bao rượt đuổi nhau ra đến ngọn núi phía sau.
Thì Thiên Minh đứng lại.
— " Sao tự nhiên lại ư ư...... " Thiên Minh che mồm họ lại.
— " Im lặng đi đi theo huynh. "
Cả ba tiến liên phía trước thì thấy một con heo rừng to.
Cao Nguyệt nhìn thấy liền sợ bám chặt tay Thiên Minh. Còn Minh Tuyết thì cảm giác nhìn con heo rừng. Thiên Minh cười nhỏ.
— " Có đồ ngon rồi. " Sau đó Thiên Minh đi lên phía trước.
Cao Nguyệt giữ tay Thiên Minh lại. Thiên Minh quay lại xoa đầu Cao Nguyệt.
— " Không sao đâu tí là xong ấy mà. " Cao Nguyệt mới thả tay Thiên Minh ra.
Thiên Minh đi lên nhìn con lợn.
— " Lợn con tìm gì vậy. " Con lợn liền quay lại.
Ịt ịt con lợn nhìn thấy Thiên Minh chân nó đạp đạp đất ra sau để lấy đà rồi húc thẳng Thiên Minh. Thiên Minh thuận thế né sang một bên rồi nắm chặt đuôi nó giữ chặt kéo ngược lại để nó bổ ngược về phía trước nhưng sức của con heo rừng rất khỏe vẫn cố giữ yêu một chỗ không di chuyển.
Lúc này Cao Nguyệt lo lắng cứ giữ chặt tay Minh Tuyết. Minh Tuyết liền quay lại vô vào tay Cao Nguyệt chấn an.
— " Không sao đâu hãy tin vào Thiên Minh. " Cao Nguyệt gật đầu.
— " Ngươi cũng khá là khỏe nhỉ vậy thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là khỏe. "
Mắt Thiên Minh đỏ lên rồi Thiên Minh dồn sức vào hai cánh tay rồi kéo con lợn vật ngang qua người.
Rầm bụi bay mù mịt.
Bụi tan đi Thiên Minh vẫn đứng đó còn con heo đã đứng được dậy. Nó tiếp tục lấy
đà đâm vào Thiên Minh thì Thiên Minh né đi định cầm đuôi con lợn nhưng không con heo quay ngược lại nhìn vào Thiên Minh mà thở phì phò. Nó cố nhìn Thiên Minh rồi nó thở gấp rồi ngã xuống.
Lúc này Thiên Minh đi lên coi con heo thì thấy nó đã chết.
Cao Nguyệt và Minh Tuyết đi tới.
— " Chắc do vừa nãy bị huynh đập nó chưa cảm giác được gì nhưng sau đó nó cố húc huynh thì các mạch máu của nó vỡ ra mà chết. " Cao Nguyệt nói Minh Tuyết và Thiên Minh gật đầu.
— " Không hổ là đệ tử của Y Tiên có khác. " Minh Tuyết chêu chọc Cao Nguyệt, lúc này hai người chọc nhau.
Thiên Minh vác con lợn lên vai nhìn lain cười hai người.
— " Có về không thì bảo. "
Hai người cười ngượng rồi nhìn Thiên Minh gật đầu rồi về.