Chương 3: Lời Khẳng Định

Thành nghe xong, nhất thời mặt cảm giác cứng ngắc lại, “Tiến độ nhanh như vậy sao? Có hay không mua chút quà ra mắt, lần đầu gặp cha mẹ cô, hai tay không có gì đến có vẻ không hay à”

“Không cần” Nguyễn Kỳ An ánh mắt phức tạp nói: “Dù sao hôm nay dẫn anh đi gặp bọn họ một lần, còn về sau không cần thiết, chỉ cần làm cho bọn họ biết là tôi đã có bạn là được”.

“Từ bây giờ anh xưng hô thân mật một chút để cha mẹ tôi không nghi ngờ” Nguyễn Kỳ An nói xong liền xuống xe trước.

Thành nghĩ nghĩ, cười hì hì kêu: “Tiểu An? An An? An Bảo bối? Vợ yêu? Hơ nì...”

“Anh nghiêm túc coi!” Nguyễn Kỳ An xẵng giọng trên mặt thoáng đỏ ửng, cô phát hiện mình thực xem lầm người.

Người này một khi quen thuộc, liền trở nên không biết xấu hổ như vậy rồi...

Không! Phải nói hắn vốn là mặt dày, chính mình ngày hôm qua không phát hiện!

Thành nhanh nhẹn cầm lấy tay Nguyễn Kỳ An

“Anh...?!”

Nguyễn Kỳ An như bị điện giựt, tay run lên đẩu, muốn kéo đi ra, lại bị Thành nắm chặt.

Thành cảm thụ được làn da mềm mại cùng chút lành lạnh, hắn nhếch miệng cười: “An An à, chúng ta là người yêu, nắm tay đi gặp ba mẹ không rất phù hợp lẽ thường sao?”

“Hợp đồng điều thứ ba: không tiếp xúc thân mật trừ khi tôi cho phép!” Nguyễn Kỳ An nhíu mày, đôi tay bị nắm bắt đầu kết băng.

“Nhưng chúng ta mà đi như thế thì cha mẹ cô sẽ không nghi ngờ à?”

Nguyễn Kỳ An hơi chột dạ, nếu như không làm vậy thì cha mẹ sẽ nghi ngờ.

“Thôi được, dắt thì có thể cấm anh quá trớn nếu không đừng hòng sống”

“Được được”

Đi vào thang máy, Nguyễn Kỳ An cảm giác mình như là lên phải thuyền giặc, nam nhân này ngày hôm qua bộ dạng thành thật đều là giả dối!

Trong thang máy cũng chỉ có hai người, Thành ngửi được mùi thơm nhàn nhạt tuyệt đối không phải nước hoa mà là mùi tự nhiên từ cơ thể, hắn đoán vậy.

“Này anh đang làm cái gì hả? Tránh ra một bên” Thành đứng bên cạnh từ lúc vào thang máy đến giờ có một giây hắn lại dịch lại gần cô một chút, cái mũi đáng ghét như muốn hít muôn cả người vào mũi.

Thành cũng không đỏ mặt “An An, đừng kích động nha, giả làm bạn trai, đương nhiên phải thể hiện thân mật một chút, đúng không?”

"Hừ", Nguyễn Kỳ An cười lạnh, liếc mắt nhìn hắn, "Tôi thừa nhận, là ngày hôm qua nhìn lầm, không nghĩ tới anh là loại nam nhân bỉ ổi như này.

Thành chỉ cười nhẹ rồi đứng dựa vào tường.

Nguyễn Kỳ An cho hắn là sợ mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nếu không quản được nam nhân này, cô cũng chỉ có thể đổi lại một người giả mạo bạn trai khác, nhưng như vậy rất phiền toái.

Thang máy mãi cho đến khách sạn tầng chót, nơi này có thể quan sát toàn thành phố.

Quản lý là một trung niên người da trắng người Pháp, ăn mặc tao nhã, nhìn thấy Nguyễn Kỳ An, rất nhanh cung kính đón, dùng thành thạo tiếng Việt: “Hội Trưởng”.

“Ba mẹ tôi đã tới chưa” Nguyễn Kỳ An thản nhiên hỏi.

“Hai người họ đã tới”

Đi qua khu vực dành cho khách VIP, Nguyễn Kỳ An theo bản năng mắt nhìn Thành, thông thường xã hội bần tiện có người đi vào nơi này đều cũng có chút khẩn trương, tựu sẽ khiến người chế giễu nhưng Thành vẫn thản nhiên như thường Nguyễn Kỳ An mới yên lòng.

Đến căn phòng lớn, bên trong là một cái tròn trang trí kiểu phương Tây đã có ba người ngồi thưởng thức bữa ăn nói chuyện rất vui vẻ.

Người đàn ông trung niên, thần thái sung túc mạnh mẽ nhìn qua cũng tưởng chưa tới 50, Thành thầm đánh giá người này rất mạnh, còn vị mỹ phụ duyên dáng xem chừng do bảo dưỡng tốt nên nhìn rất trẻ và người còn lại là nam nhân trẻ diện mạo tuấn mỹ, thần thái cao ngạo của người trẻ tuổi.

Vừa thấy Nguyễn Kỳ An bước vào, hai trong ba người liền lộ ra vẻ bất thiện.

“Anh Phong nếu biết là ngày nhà đình tôi tụ họp, anh không nên tới, còn người này, anh ấy là bạn trai tôi, Vũ Quốc Thành”

Nguyễn Kỳ An nói xong, còn hướng Thành bên người gần sát một chút, tay vòng sau eo lưng hắn tỏ ra rất thân mật.

Lê Hồng Phong thấy vậy thần thái không chút bực tức mà trong ánh mắt lãnh mang chợt lóe.

Theo dữ liệu đã cung cấp Nguyễn Kỳ An muốn đánh thẳng vào trọng điểm: “Con và anh ấy là trên mạng biết, đã quen nhau hơn một năm, gần nhất biết anh ấy ở Hà Nội nên mới xác lập quan hệ”.

Thành bên cạnh cảm giác hai người này đang muốn tẩn cho mình một trận nhưng hắn không thể không nặn ra nụ cười.

“Bác trai bác gái cháu là Vũ Quốc Thành, còn anh này là…” Thành hướng chào hỏi cha mẹ Nguyễn Kỳ An sau đó làm bộ không biết Lê Hồng Phong.

“Là chồng chưa cưới của người đứng cạnh anh” Lê Hồng Phong ánh mắt khinh khỉnh nhìn Thành từ dưới lên trên:“Cống rãnh mà đòi sóng sánh đại dương”

Thành nhìn chung quanh một chút, sau đó chỉ chỉ chính mình, “Anh em nói là tôi sao? Ha ha, anh cũng thật đùa”.

Nói xong, liền tự nhiên kéo ra một cái ghế, giọng điệu thân thiết nói: “An An, em ngồi đi”.

Nghe thế thân mật cách gọi, Lê Hồng Phong biểu tình càng phát ra lãnh lẽo.

Thành từ đầu luôn luôn không cảm giác được trong phòng lạnh như băng, cầm lấy khăn ướt trên bên xoa xoa hai tay, cười hỏi: “Đồ ăn đã gọi chưa vậy? Bữa sáng ăn chưa no nên bụng hơi đói rồi”.

Đáng tiếc, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không ai phản ứng đến hắn.

Mỹ phụ Phí Liên Hoa lúc này hừ lạnh một tiếng, trách hỏi “An, mày đây là ý gì, đem hôn nhân đại sự làm trò đùa sao? Thằng Phong đối với mày thâm tình, đợi mày đã hơn một năm, mày hồ nháo cũng phải có giới hạn chứ”.

Nguyễn Kỳ An thản nhiên nói.

“Vụ hôn nhân này, từ vừa mới bắt đầu chính là bố mẹ áp đặt, con chưa từng đồng ý. Chính mình tìm người yêu, lại thế nào tính hồ nháo.”

“Mày đây là nói thương yêu sao? Loại này từ đâu xuất hiện cũng biết là thằng không ra gì, lấy mắt của mày làm sao có thể để ý!? Bảo vệ đâu đuổi thằng này ra ngoài”

“Người nào dám đuổi” Nguyễn Kỳ An lạnh lùng nhìn mẹ, cả người xung quang bắt đầu kết băng.

“Mọi người đừng cãi nhau nữa. Bác trai, bác gái, tình cảm cháu và An đều là thật”

“Chưa đến lượt cậu phải mở mồm. Ông…ông nói gì đi chứ, hạnh phúc con gái sao có thể phó mặc cho cái thằng vô danh này được”

“Này nha bà nói ai vậy, từ đầu đến giờ bà nói đểu tôi hơi nhiều nha” Thành nghĩ trong đầu rồi cười khổ, cái gia đình này cũng thật loạn, tiếp tục như thế được bao lâu mới có thể ăn cơm a, cái bụng hắn đang sôi lên rồi.

Còn có, như thế nào mà Nguyễn Kỳ An còn xuát hiện vị hôn phu? Trong tờ giấy không hề đề cập đến. Chả lẽ hắn đang làm cho vợ người ta ngoại tình sao? Mà cái tên đang nhìn hắn như muốn bóp chết kia là con nhà thế gia lại còn kết thù cùng hắn, xem ra rất phiền phức. Biết vậy đã không ký hợp đồng chung quy là do tiền mà ra.

“An”

Nguyễn Kỳ Lân lúc này mới lên tiếng, ngữ khí rất bình thản.

“Vâng thưa cha”

“Như mấy lần trước cha đã hỏi nhưng lần này là cuối cùng ta hỏi: Con có chắc chắn với quyết định này”

“Con chắc chắn” Nguyễn Kỳ An ánh mắt kiên định nhìn cha mình trong lòng có chút lo lắng.

“Thôi được cha chấp nhận để con tìm hiểu người con yêu thương.”

“Ông…ông nói cái gì vậy vậy hả? Ông với nó bị điên rồi sao?” Phí Liên Hoa gào lớn.

“Bà im đi. Có còn ra thể thống gì không?” Nguyễn Kỳ Lân quát lớn khí kình từ người phát ra chấn động cả căn phòng rung chuyển dữ dội, trên các vách tường xuất hiện những vết nứt dài.

Thành thầm nghĩ “Năng lực Chấn Động”

“Bác Lân chuyện này là thế nào? Cháu không hiểu” Lê Hồng Phong bắt đầu ngơ ngác nhìn Nguyễn Kỳ Lân.

“Phong, nghe bác nói. Bác rất quý cháu và cũng rất mong muốn cháu là con rể hai bác nhưng có lẽ bác đành phải thất hứa với bên gia đình cháu. Cháu biết đấy, bác tôn trọng ý kiến của An. Gia đình hai bên có duyên nhưng có lẽ không có phận.”

“À vâng, cháu hiểu” Lê Hồng Phong bên ngoài mặt vô cùng khó coi nhưng vẫn phải cố rặn ra một nụ cười. Bên trong tâm trí hắn cơn giận đang bùng phát như núi lửa.

“Vậy thì có lẽ cháu ở đây không tiện nữa. Cháu xin phép đi về trước.”

“Phong này”

“Vâng thưa bác”

“Cho bác gửi lời xin lỗi tới bố cháu. Mong hai bên vẫn hợp tác”

“Vâng cháu sẽ chuyển lời bác tới bố cháu. Cháu chào hai bác, chào An và chúc phúc hai người thật hạnh phúc.”

Lê Hồng Phong đi mất hút, Phí Liên Hoa cũng chả còn tâm trạng mà nói chuyện, nước mắt cứ chảy dài trên mặt không những thế lại còn bị chồng mắng trước mặt con gái. Bữa ăn cứ thế mà chả có ai đụng.

“Bà đúng thật là”

“Tôi làm sao? Vì chồng vì con mà tôi nhận lại là lời mắng của ông. Số tôi thật khổ mà”

“Bà phải nghĩ cho con, quyết định tương lại hạnh phúc hay khổ là do nó. Từ trước đến giờ nó đã làm theo lời bà quá nhiều rồi hãy để nó tự mình quyết định.”

“Chả phải tôi với ông cũng là do sắp đặt”

“Thời đấy khác bây giờ khác. Trời ạ, tôi phát mệt rồi đây. À, cậu Thành, thật xin lỗi cậu phải thấy cảnh này. Cậu Thành cậu nghe tôi nói không đấy?”

Thành lúc này nhìn chằm chằm vào đĩa thịt nướng nên vô tình không nghe Nguyễn Kỳ Lân gọi, phải đến lúc Nguyễn Kỳ An phải huých vào sườn hắn mới hoàn hồn.

“Dạ dạ, cháu xin lỗi”

“Tất cả dùng bữa đi, vừa ăn vừa nói chuyện” Nguyễn Kỳ Lân nhai miếng thịt rồi nói:”Cậu hiện giờ đang làm gì?”

“Cháu đang đăng ký xét tuyển làm anh hùng, chiều nay đi thi”

“Làm anh hùng vậy năng lực của cậu là gì?”

“Cháu sử dụng thành thạo các vũ khí”

“Ấn tượng đấy”

“Và câu hỏi cuối cùng. Cậu có thật lòng yêu thương con gái tôi?”

Ánh mắt Nguyễn Kỳ Lân bỗng chốc sắc lẹm, uy khí của một vị vua bộc phát khiến Nguyễn Kỳ An cùng Phí Liên Hoa có phần khó chịu nhưng Vũ Quốc Thành thản nhìn mỉm cười, ánh mắt hắn đối chiến, uy khí hắn cũng phát ra như long tranh hổ đấu. Một cảm giác đã lâu chưa xuất hiện trở lại đã dấy lại lên trong tim Nguyễn Kỳ Lân, một cảm giác đối đầu với kẻ mạnh.

“Cháu thật lòng yêu cô ấy”