Chương 2: Cứu Mỹ Nhân

Không bao lâu, hiệp hội anh hùng đã tới. Đi đầu là một mỹ nữ mặc sườn xám bó sát khiêu gợi, đôi mắt liếc xung quanh rồi hướng tới một người gần đó.

"Anh có thể nói rõ một chút tình huống hiện trường?"

"A?" Một nam nhân nhìn thoáng bị mỹ nữ liên hốt hoảng: "Là cấp S Anh hùng Bão Tố - Linh Nguyệt! Có thể ký cho tôi cái tên? Tôi một mực rất sùng bái cô"

“Phiền anh hợp tác nghiêm túc” Linh Nguyệt chau mày nghiêm giọng lập tức khiến vị nam nhân im bặt không dám ho he thêm câu nào.

“Tôi có quay toàn bộ trận chiến”

Linh Nguyệt tiếp nhận điện thoại, bên trong có năm đoạn video ngắn, phần lớn là quay cảnh chiến đội Phi Ưng đấu với Bạch Hội lão đại, video còn lại ngắn ngủi chưa tới 4 giây mà cũng chỉ quay xẹt qua.

Sau đó Linh Nguyệt hướng chú ý sang Bạch Hội lão đại khám xét.

"Tội phạm cấp C, nghĩ không ra còn có được năng lực cường hóa nhưng lại là dùng thuốc trợ năng. Ít nhất cũng có thể đem thực lực tăng lên tới cấp B." Linh Nguyệt kiểm tra một chút thương thế ở đầu Bạch Hội lão đại: "Trên người có đạn thuốc mê, nhưng tổn thương nặng nhất ở đầu. Tính mệnh không có vấn đề, chính là có chút não chấn động . . ."

--------------------------------------

“May chạy nhanh không thì phiền phức”

Lúc này ở trong nhà của hắn, một trận cãi nhau bá đạo như ngôn tình giữa tổng tài cùng thiếu nữ oanh oanh cả khu.

“Mời anh ra khỏi nhà tôi”

Thiếu nữ dáng dấp chỉ có thể dùng yêu nghiệt để hình dung đối diện nam tử mà quát lớn chỉ tay ra cửa nhà đuổi đi.

Nam tử yêu nghiệt kia tướng mạo hợp với cái kia bá đạo khí tràng, chỉ cần là nữ cơ hồ đều sẽ theo. Dù sao hắn rất đẹp trai, rất có tiền, thực lực rất mạnh, hơn nữa đối những cô gái khác đều chẳng thèm ngó tới.

“Tôi phải nói phải nói với anh bao nhiêu là tôi không nhận bất cứ sự trợ giúp của anh. VÀ ANH ĐANG RẤT LÀM PHIỀN TÔI”

Nam tử nắm chặt tay gằn giọng.

“Nếu như em muốn nghiên cứu, anh có thể mời hàng trăm hàng nghìn người nhưng tất cả các nghiên cứu phải thuộc quyền kiểm sở hữu của Trần thị”

“Tôi nói lần cuối anh có đi không? Tôi không chấp nhận yêu cầu của anh”

“Không, trừ khi em chấp nhận yêu cầu của anh”

Ngay lúc nam tử định nói tiếp thì một luồng điện xộc vào người, lập tức ngã xuống co quắp tiếp đó là cảnh hắn bị thiếu nữ lôi người ném ra ngoài vừa hay Vũ Quốc Thành vừa mở cửa.

“Câu chuyện thiếu nữ và tổng tài à”

“Thôi đi anh, em đang điên đây”

“Lại nói cái tên bạch kiểm này thoạt nhìn rõ ràng soái ca a, xem ra vẫn rất vừa ý em. Vì sao không thích a?"

“Nam nhân tên nào cũng như nhau”

“Tính cả anh sao?”

“Anh thì em còn đang xem xét”

Nữ hài gọi Vũ Thu Phương, là em gái Vũ Quốc Thành, vừa tốt nghiệp đại học và đang làm nghiên cứu tại Trung Tâm Phát Triển Năng Lực dưới sự dẫn dắt của Sở giáo sư. Vũ Thu Phương từ trong phòng riêng ngó đầu nhìn qua phòng khách nói.

“Anh không mua đồ ăn à?”

“Vừa tới chợ thì có tội phạm phá lanh tanh bành thành ra không mua được gì. Thay quần áo, anh dẫn đi ăn tiệm”

Trời đã xế chiều, hai anh em Vũ Quốc Thành vừa ra cửa nhà thì một tiếng quát lớn của nữ nhân.

“Buông! Mau buông ra! Các anh! Các anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!!”

Lúc này ở nhà bên cạnh, bốn, năm nam nhân mặc đồ Tây đen, đang khí thế hung hăng nắm lấy hai tay nữ nhân mặc bộ office lady. Nữ nhân mái tóc lúc này đã muốn loạn xì ngầu, nhưng như cũ có thể chứng kiến trắng nõn mặt trái xoan, tinh xảo mũi ngọc, kiều diễm môi đỏ mọng, nhàn nhạt trang dung triển hiện thành thục đô thị nữ tính mị lực.

Đôi chân dài mặc vớ đen không ngừng mà đá lên hai bên Hắc y nhân, bộ ngực đầy đặn càng bởi vì tức giận mà trở mãnh liệt, nút áo ngực hình như tùy thời sẽ không chịu nổi mà bung.

Mặt khác người ngoài đường chứng kiến cũng cắm mặt mà đi thẳng. Hai anh em Thành nhìn Phùng Nguyệt Dao khó hiểu.

“Đây là thế nào?”

Phùng Nguyệt Dao nhận thức được anh em Thành nhưng chưa nói là thân cận mà chỉ xã giao vài câu khi gặp nhau mà theo lý lẽ thì Phùng Nguyệt Dao không thể làm liên lụy đến hai anh em nhà Thành được.

Có thể Phùng Nguyệt Dao rất sợ, nàng cũng không cần biết nhiều lắm, chỉ có thể khẩn cầu.

“Thành, mau báo cảnh sát giúp tôi, mấy tên này muốn bắt cóc tôi”

“De Puck, trước bàn dân thiên hạ muốn bắt cóc”

Vũ Quốc Thành nghiêm túc vội lôi di động rất quang minh chính đại.

“Để tôi báo cảnh sát”

Mà Phương đứng cạnh cười khúc khích nhìn anh trai.

Quả nhiên mấy tên xã hội đen kia đen mặt, gã cầm đầu tóc tai bóng bẩy âm trầm quát.

“Đ- mẹ mày chán sống hả? Bọn mày đánh chết con đĩ mẹ nó cho tao”

Một tên hướng tới tay Thành đoạt di động, tên còn lại thì một cước đoán hướng sau lưng hắn.

Mà Thành cũng lười gọi điện thoại, dù sao kêu cảnh sát cũng không kịp, dứt khoát né người sang một bên, vừa vặn tránh thoát sau lưng nam tử một cước.

Nam tử kia một cước đá trật, ngược lại đạp trúng đối diện mặt người kia hắc y nam.

Phùng Nguyệt Dao trong mắt thì dấy lên một nét thoáng hiện hi vọng, không nghĩ tới người thanh niên này lại có thể một tay xử đẹp!

“Lũ Phế Vật”

Gã đầu bóng bẩy nhổ toẹt nước miếng, xoắn ống tay áo lộ ra cơ bắp cường tránh đã bao bọc lớp đá kim cường óng ánh.

“ĐMM, đây là do mày lo chuyện bao đồng”

Hắn nhếch mép cười, có một bí mật trước đây hắn không hề có năng lực mà do mấy năm gần đây khi hắn lăn lội trong xã hội được một kẻ thu nạp và đưa cho thứ thuốc có thể giúp con người tự sinh ra năng lực. Từ đó như hổ mọc cánh, thường tham gia các đấu trường đen và có tạo một chút danh tiếng.

Gã vung tay lực cánh tay vốn không phải người bình thường có thể ngăn cản hướng đầu Thành một kích chí mạng.

Ngược lại phía Thành, hắn không hoang mang, ánh mắt bĩnh tĩnh pha chút không quan tâm. Gã đầu bóng bẩy quyền kình sắp tới mặt nhưng đột nhiên hắn khụy gối xuống đất và kêu la thảm thiết. Nắm đấm hắn đã bị chặn bởi một tay Thành, lực bóp như hàng ngàn tấn.

“Rắc!!!!!!”

Cánh tay kim cương cứng cáp mà hắn luôn tự hào không gì có thể phá vỡ và giờ đây nó đang từng chút từng chút nứt “răng rắc”. Thành lãnh đạm nói.

“Bỏ đi mà làm người”

Nói xong, liền vung cước trúng mặt gã đầu bóng bẩy cả người bay dài trên nền đường máy me be bét.

“Đại ca” Mấy tên đàn em đều thấy choáng, lão đại lại bị đánh cho không hề có lực hoàn thủ, còn chật vật như vậy!? Vội kéo lão đại lên xe biến mất hút.

Phùng Nguyệt Dao như trút được gánh nặng, phát hiện toàn thân đều là mồ hôi, kiều thở hổn hển té ngồi trên mặt đất, trái tim còn tại đập bịch bịch.

“Chị Dao không vấn đề gì chứ?”

Vũ Thu Phương cẩn thận kéo Phùng Nguyệt Dao đứng dậy, ân cần hỏi han.

“Chị không sao”

“Chị Dao, để mai em đưa cho chị vài món phòng thân, chị một thân một mình sẽ không an toàn nếu không có thiết bị phòng trợ”

“Ừm” Phùng Nguyệt Dao ánh mắt phức tạp nhìn Thành một cái liền cúi đầu.

“Cảm ơn cậu Thành, nếu không có cậu xem ra hôm nay tôi chắc chắn không toàn mạng”

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi” Thành khua tay.

Phùng Nguyệt Dao lại cảm ơn lần nữa trước khi rời đi, Thành ánh mắt hắn nhìn bóng lưng Nguyệt Dao đầy cô đơn chắc hẳn cô phải rất cứng rắn và tỉnh táo để sống trong một xã hội mưu mô này.

Hai anh em Thành hôm nay phè phỡn ăn xả láng mãi đến 11h30 mới về đến nhà và không quên mua một đống đồ ăn dự trữ mặc dù không cần thiết lắm đối với một người có em gái một tháng kiếm trên 50 triệu tiền nghiên cứu nhưng dù sao là nam nhân duy nhất trong nhà thì hắn không thể làm thế được.

Cẩn thận kiểm tra cửa khóa, Thành chậm rãi lên phòng, bình thường là hắn ngủ luôn hoặc lướt web nhưng hôm nay đã ký hợp đồng với Nguyễn Kỳ An thì hắn cảm thấy nên cẩn thận làm tốt.

Nằm dài trên giường, Thành đem tài liệu Nguyễn Kỳ An lấy ra, đơn giản lật ra lật vào một lần, sau ba phút, liền thở to ngủ.

Sáng ngày thứ hai, Thành ở quầy ăn vặt hét lên cốc sữa đậu nành cùng bánh mỳ thịt nướng, sau đó một tay cầm bánh mỳ một tay cầm cốc sữa vừa đi vừa ăn hướng tới điểm hẹn Nguyễn Kỳ An.

Khu biệt thự dành cho những người có tiền có quyền mọi thứ trong khu vực này rất đắt đỏ, chi tiêu một ngày phải 5-7 triệu. Thành choáng ngợp nhìn mọi thứ xung quanh khác hẳn khu hắn ở. Đúng 10h sáng, Nguyễn Kỳ An nghe điện thoại biết Thành đến đúng giờ, cô rất hài lòng. Chừng 5 phút sau, Nguyễn Kỳ An lái xe ra điểm hẹn, lúc trước là con xe Maserati ngày hôm qua còn hôm nay Lexus SUV màu đen. Là hội trưởng liên hiệp anh hùng, chuyện đổi xe hằng ngày chả có gì lạ đương nhiên Thành cũng không để ý.

Cửa kính xe buông, nữ nhân một thân đơn giản váy liền áo màu xanh lam cổ lật thắt lưng, lộ ra cánh tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại trắng noản, cổ xinh đẹp tuyệt trần đeo bạch kim dây chuyền vàng, so với hôm qua càng thêm dịu dàng cùng điềm tĩnh.

“Chào buổi sáng” Thành cười ha hả chào hỏi.

Nguyễn Kỳ An ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh giá Thành trong chốc lát, “Ngươi lên xe trước”.

“Được....được” Thành nhanh chân ngồi vào ghế phụ nhưng Nguyễn Kỳ An lạnh lùng nhíu mày đẹp.

“Ghế sau”

Thành vốn tưởng được ngồi cạnh mỹ nữ nhưng liền nhận một gáo nước lạnh, lủi thủi chuyển sang ghế sau.

“Thay quần áo”

Nguyễn Kỳ An chỉ tay vào chỗ ngồi phía sau một chiếc túi to bên cạnh Thành.

Chứng kiến Thành nhanh chóng thay đồ, Nguyễn Kỳ An nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại, đồng thời trong lòng có một loại dự cảm xấu.

Nhưng hợp đồng đều ký tên xong rồi, thời gian cấp bách có thể tìm một người dáng dấp không sai nam nhân xa lạ cũng không dễ dàng.

Thành rất nhanh đổi xong, sơ mi trắng Gucci, quần dài đen, thắt lưng da, giày da Stefano Bemer. Nhìn từ đầu đến chân, cả bộ cũng phải trên chục triệu đương nhiên đàn ông khi diện trang phục sang trọng thì hình tượng cũng thay đổi.

“Cũng không tệ” Nguyễn Kỳ An cùng hài lòng.

“Giờ chúng ta làm gì?”

“Đi gặp bố mẹ tôi”

“What???”