Chương 4: Phỏng Vấn

Phí Liên Hoa mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những gì mà Nguyễn Kỳ An và Thành thể hiện thì không có gì phản bác được, thậm chí tính cách con gái của mình bà rất rõ, không những vậy Nguyễn Kỳ An còn để Thành thơm một cái lên má thế nên bà đành phải tạm tin tưởng mối quan hệ này.

Buổi gặp mặt cứ vậy kết thúc, có vui mừng từ Nguyễn Kỳ An lại có hụt hẫng từ Phí Liên Hoa thành ra nó cứ dở dở ương ương.

Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé Nguyễn Kỳ An, vẻ mặt thảnh thơi mà đi tiến vào thang máy.

Vào thang máy, Nguyễn Kỳ An giựt mạnh tay Thành, sau đó băng tạo đầu bàn tay hướng mặt Thành mà đâm nhưng hắn trực tiếp một phát bắt được cổ tay.

“Này, cô làm gì hả?”

“Khốn khiếp, ai đã cho phép anh hôn lên má tôi”

Nguyễn Kỳ An trong hốc mắt phiếm hồng, nàng từ nhỏ đến lớn đều là nam nữ thọ thọ bất thân, cho tới bây giờ chưa từng thân mật như vậy.

“Trời má, chỉ là trên má thôi có phải miệng đâu mà cô xửng cồ vậy”

“Trong hợp đồng tôi đã nói rõ không tiếp xúc thân trừ khi tôi cho phép, anh rõ ràng vi phạm”

“Vậy cô còn không nói với tôi là có bị hôn phu ở ngoài. Thế đấy, giờ thì tôi chắc chắn bị vị hôn phu cho vào tầm ngắm”

Đây cũng là bị người nhà Lê Hồng Phong làm khó cùng với mẹ mình, cô không có nơi nào để đi, lại không thể gả cho Lê Hồng Phong, chỉ có thể ra hạ sách này. Và tất nhiên đó một sai sót lớn.

“Anh thấy đấy Lê Hồng Phong rõ ràng không để yên chuyện này”

“Đúng thôi, cô vốn xinh đẹp mà, tôi không nghĩ rằng hắn dễ dàng mà bỏ qua cho cô”

Nguyễn Kỳ An nghe vậy liền lắc đầu.

“Xinh đẹp thì có một tá trên cả thế giới không riêng ngoài tôi, với thế lực và gia tộc hùng hậu thì việc hắn có tìm nữ nhân cũng chả là vấn đề khó khắn. Chỉ là tôi đang nghi ngờ hắn”

“Cô nghi ngờ hắn về chuyện gì?”

“Mà thôi! Anh tốt nhất không nên biết. Cứ làm tốt nhiệm vụ của anh.” Nói xong Nguyễn Kỳ An trong túi xách lấy ra một tờ giấy đưa cho Thành.

“Anh mang tờ giấy này đến hiệp hội rồi họ sẽ sắp xếp cho một buổi kiểm tra năng lực”

Hai người đến bãi đỗ xe, Nguyễn Kỳ An nhận được tin nhắn, nhìn thoáng qua lông mày liền nhíu lại.

“Anh biết lái xe không?”

Thành có chút bất ngờ, hắn định đi về luôn, chả lẽ có việc quan trọng.

“Có biết nhưng chưa có bằng lái”

Mặc kệ Thành nói thế nào, Nguyễn Kỳ An liền đưa chìa khóa xe.

“Anh lái xe này đến hiệp hội trước, tôi có công việc”

“À…ừ, cô đi cẩn thận”

-------------------------

Chừng 20 phút, Thành đã đến trước quảng trường Hiệp Hội anh hùng, tất cả các tòa nhà đều là một nền kiến trúc hiện đại mang hơi hướng khoa học. Hắn nhanh chóng tiến vào sảnh chính. Quào!!!! Một từ thôi “Đẹp” hắn không nghĩ là ở ngoài kia đã đẹp rồi mà vào trong mới thấy nó còn đẹp hơn. Máy móc hiện đại cùng những hình ảnh 3D của nữ tiếp tân AI vang vọng khắp khu vục, từ giới thiệu lịch sử hình thành đến hướng dẫn đăng ký làm anh hùng hay trả lời câu hỏi từ người dùng. Không những vậy bên trong còn xây dựng một khu vực lớn trưng bày các hiện vật, tượng các anh hùng, v.v.

Theo sự chỉ dẫn của nữ tiếp tân AI, hắn đi đến khu vực khảo sát, và tất nhiên hôm nay không chỉ có mình hắn mà còn có một người khác.

Chỉ là cái tên này đang được các cánh báo chí chụp ảnh liên tục mà còn dựng hẳn một khung rạp phỏng vấn.

“Nổi vậy sao không kiếm chỗ nào to to tý mà làm. Đ- mẹ đông vãi”

Và Thành cũng không hay biết người đang được phỏng vấn là Trần Thiên, con trai gia chủ Trần Thị một trong Cửu Tộc. Chín gia tộc tu tiên nhưng rất hiếm khi có người trong đó đăng ký làm anh hùng, bởi vì chúng cho rằng những kẻ có dị năng không thể nào mà so bì với những tu tiên giả.

Người kế thừa Trần Thị làm anh hùng! Có thể nói rằng tất cả những ống kính, máy quay đều hướng tại vị trí này, rất rất nhiều phóng viên tranh giành để có chỗ ngon.

“Nè nè!! Chúng tôi đã ở đây đầu tiên mà!”

“Ông có thấy biển người xung quanh đây không?! Không có chuyện xí chỗ đâu nhé! Ai đứng đâu thì là chỗ người đấy”!

“Chơi kỳ vậy cha nội!?!”

Mà Trần Thiên nhìn đám phóng viên tranh giành phỏng vấn mình mà hài lòng.

“Anh Trần Thiên, anh cảm thấy năng lực của anh đạt đến ngưỡng nào? Có phải anh sẽ gia nhập một trong những nhóm anh hùng top 10 thế giới phải không?”

“Xem nào! Các anh có thể viết với tiêu đề như này” Trần Thiên hắng giọng “Siêu Cấp Anh Hùng Trần Thiên có sức mạnh vượt xa nhân loại. Còn về gia nhập nhóm tôi nghĩ nên lập một nhóm riêng”

Đám phóng viên vỗ tay beep beep liên tục.

Chen lấn mãi Thành mới tìm đến cửa phỏng vấn.

Hắn ngồi xuống ghế yên vị, nhìn xung quanh thì có mười người, đàn ông thì không đến mười người, hơn nữa những người này, tất cả đều chỉ là đống quần áo cộng với cơ thể, tỏ vẻ kiêu căng không chịu nổi, hiên nhiên là bất cần đời, tự cho mình là “ bố đời”, mục đích của bọn họ, nói là đến đăng ký, chẳng bằng là nói vô vị đến tìm niềm vui, đến tìm phụ nữ, tiền tài, danh tiếng nhưng chung quy nghề anh hùng là vậy. Hiếm ai có thể toàn tâm.

Lúc này còn kém năm phút nữa là bắt đầu hai vòng trắc nghiệm trước khi đánh giá năng lực, đầu tiên là các câu hỏi trên giấy, thứ hai là trả lời câu hỏi của người hiệp hội, nữ giới đều cảm thấy căng thẳng, trong khi mấy người đàn ông còn lại thì đều cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng.

“Này anh bạn, đến đây tìm hoa à?”

Một tên ngồi đối diện hắn vui vẻ bắt chuyện. Thành khó hiểu hỏi lại.

“Hoa nào?”

“Giả bộ gì nữa cha nội. Thì là tìm gái đó mà tôi nói cho cậu hay, hôm nay chúng ta được siêu anh hùng cấp S – Linh Nguyệt phỏng vấn đó, bảo đảm cậu sẽ lác mắt”

“Tôi đến đăng ký, tôi có bạn gái rồi. Mà chuyện ai phỏng vấn đâu có gì quan trọng và cũng chẳng liên quan đến tối”

“Xạo là không được nha”

Thanh niên này híp mắt đánh giá Thành rồi khỉnh bỉ nói.

“Cậu mặc bộ đồ trên 30 triệu, không đến tìm gái mới lạ. Cho tôi là thằng ngốc hay sao? Cậu nói cậu có chục cô bồ tôi tin chứ còn bảo có bạn gái thì còn lâu”

Thành lắc đầu di chuyển sang chỗ khác.

“Sao mà sánh với cường quốc năm châu đây”

Tiếng giày cộp cộp trên nền đá lát. Thành ngẩng đầu nhìn xung quanh, Linh Nguyệt với dáng người thon thả đi thẳng đến trước mặt mọi người, và cầm loa phóng thanh lên.

Chỉ nhìn lướt qua, hắn đã hiểu thanh niên kia và đám đàn ông ở đây tại sao lại si mê cái cô Linh Nguyệt này đến vậy.

Đây đích thị là một cô gái đẹp, thân hình thon thả, khuôn mặt thanh thoát trắng trẻo. Nếu như Nguyễn Kỳ An là đóa hoa băng không ai dám lại gần thì Linh Nguyệt lại là đóa hóa ấm áp.

“Mọi người giữ trật tự”

“Căn cứ vào tư liệu đăng kí của mọi người, chúng tôi đã chuẩn bị các bài thi liên quan đến từng năng lực của mỗi cá nhân. Người nào đạt 60 điểm sẽ được kiểm tra năng lực tiếp. Do vậy yêu cầu mọi người làm bài cẩn thận, chúng tôi chuẩn bị phát bài thi, thời gian làm bài là 30 và 20 phút phỏng vấn phút, xin cám ơn.”

Vừa dứt lời, Linh Nguyệt ra hiệu cho mấy trợ lý, bốn người trợ lý sinh đẹp đi tới bốn góc và bắt đầu phát bài thi từ chỗ xa nhất phát lại nhưng đến Thành thì hết.

“Giám thị, cho tôi hỏi”

“Anh có chuyện gì muốn hỏi” Linh Nguyệt đi đến bàn Thành.

“Tôi chưa được phát bài”

“Sao lại thế được? Chúng tôi đã kiểm tra danh sách các ứng viên không thể có nhẫm lẫn” Một trong bốn vị trợ lý lên tiếng.

“A! Cái này là lỗi của tôi” Thành bỗng sực nhớ rồi thò tay trong túi quần lấy ra một tiếp thiếp đưa cho Linh Nguyệt. Cô nhìn tấm thiếp rồi lật qua lật qua trong khi ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Thành.

“Được rồi, anh có thể ra ngoài ngồi đợi. Việc này chúng tôi cần phải xem lại”

“À được”

Thành đành lại ra phòng trước khi cửa thì thành niên vừa nói chuyện giơ ngón cái.

Giờ còn tận hơn tiếng mới xong, Thành chậm rãi đi đến máy bán hàng tự động mua chai nước lạnh. Một lúc sau cơn buồn đại tiện ập đến, hắn vội chạy vào phòng vệ sinh xả nỗi buồn, vừa đặt mông xuống thì xuất hiện tiếng hai người đàn ông vào.

“Bây giờ phải cẩn thận. Tao nghe anh em nói hội trưởng bắt đầu nghi ngờ”

“Cái vụ này khó quá, có lẽ tao nên rút”

“Mày điên à? Giờ rút ra khác gì bảo ông chủ giết mày cho rồi. Mà thôi, thí nghiệm TFP0998 tiến trình đến đâu rồi.”

“Nó vẫn trong quá trình phát triển nhưng thử nghiệm vẫn chưa ổn quá nhiều vật chủ chết”

Tiếng cửa đóng lại.

Thành ngồi bên trong thầm nghĩ.

“Thí nghiệm TFP0998?”

Nhưng đó không phải việc của hắn, loanh quang luẩn quẩn hết 1 tiếng, Thành quay lại nơi phỏng vấn chỉ thấy một vài ứng viên lục tục đi từ trong ra, có người mặt mày ủ rũ có người lại vui mừng.

Thành lững thững đi vào phòng, bên trong vẫn là Linh Nguyệt ngồi bàn lớn, cô ra hiệu cho hắn ngồi vào ghế.

“Anh có thể giới thiệu tên của mình?”

“Vũ Quốc Thành”

“Được rồi, anh Thành. Trước khi chúng ta bước vào cuộc phỏng vấn. Tôi có câu hỏi riêng muốn hỏi anh”

“Được”

“Anh có quan hệ gì với hội trưởng?”

“Có thể coi như hai bên nợ nhau”

Linh Nguyệt “Oh” một tiếng, trong đầu thầm nghĩ người mà Nguyễn Kỳ An giới thiệu chắc hẳn phải có cái gì đó đặc biệt.

“Ok, câu hỏi thứ nhất, vì sao anh muốn làm anh hùng”

“Cho có nghề thôi chứ thực ra tôi đang thất nghiệp”

Câu trả lời rất nhanh nhưng kiểu trả lời này khiến Linh Nguyệt có chút cứng họng, nếu là những người khác thì họ sẽ nói văn vẻ như tôi muốn giúp mọi người hay tôi ngưỡng mộ những người hùng nên tôi muốn làm, v.v. Nhưng cái người đàn ông trước mắt rất đặc biệt nhưng không rõ là đặc biệt về tài năng hay gì khác.

“Nếu đối đầu quái vật có kích thước lớn. Anh sẽ làm gì?”

“Một đấm”

“Một đấm? Anh có thể giải thích cho tôi sao anh lại sử dụng 1 đấm”

“Với thực lực tuyệt đối, mọi đối thủ không là gì cả?”

“Vậy giả sử có cho là anh một đấm đánh gục con quái vật kích thước lớn kia thì việc người dân xung quanh sẽ bị liên lụy. Anh sẽ làm sao đây?”

“Một đấm…”

“Anh có lẽ chưa rõ câu hỏi, tôi nói là …”

“Tôi chưa nói xong. Một đấm của tôi sẽ làm tan xác con quái đó”

Cứ vậy tiếp tục 7-8 câu hỏi và câu trả lời vẫn là một đấm hoặc một kích, chém, tát. Thái dương Linh Nguyệt có chút nổi gân xanh, cái người này đến phỏng vấn chơi đùa hay sao nhưng lại nghĩ đến tấm thiếp của Nguyễn Kỳ An mà hiếm ai được nhận thì phải xem xét lại.

“Được rồi, câu hỏi cuối cùng nếu như anh trả lời được. Tôi sẽ chấm anh đủ qua” Linh Nguyệt gấp quyển sổ, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn thẳng Thành.

“Anh hiểu thế nào là anh hùng?”

Thành trầm ngâm nhìn vào ngực Linh Nguyệt rồi nói.

“Không minh bạch được đâu là phải là trái thì những việc anh hùng làm vậy có thể được gọi là anh hùng sao?”

Linh Nguyệt sửng sốt trước câu trả lời như muốn hỏi lại mình nhưng khi cô hoàn hồn thì không thấy Thành đâu.

"Anh ấy thấy cô như tượng, gọi mãi không thấy nói liền về trước rồi" Vị trợ lý đứng cạnh nói.

"Quả nhiên là một người thú vị"