Yuki đứng trên bậc thềm cầu thang, đầu gối trái hơi khuỵ xuống, cô cảm nhận được một nguồn niệm lực khá lớn, tay vẫn cầm chắc cây cung, tăng cường cảnh giác và quan sát xung quanh.
”Này Luise, chị không sao chứ?”
”Dĩ nhiên là không rồi, tuy nhiên ta vẫn cần một chút thời gian để hồi phục hoàn toàn, trong thời gian này, nhóc hãy cầm chân tên kia càng lâu càng tốt”
Nói rồi Luise bật nhảy lên bầu trời, thân thể lộn ngược và rồi đáp xuống gần chỗ của Yuki.
“Tên kia là ai thế?”
Yuki nhẹ nhàng hỏi, cô nàng vốn không thể nhìn thấy được sinh vật trước mặt, nên cô hơi run rẩy khi phải đối mặt với kẻ thù vô hình trước mắt.
“Là 1 Kẻ Nắm Giữ, đừng để hắn chạm vào người nhóc, 1 cú chạm của hắn cũng đủ ngươi phải nằm la liệt cả tháng đấy”
Luise nói, sau đó lùi ra sao, nhảy vào buồng lễ tân và dùng kỹ thuật trị thương của cô ấy, giao việc chiến đấu và cầm chân cho Yuki.
“Dù biết là vậy, nhưng làm sao mình có thể đánh hắn với mỗi cung tên cơ chứ?”
Yuki thầm nghĩ trong lòng, cô thở dài, nhìn kỹ địa hình xung quanh, rồi lại giơ cung ngắm về phía nguồn niệm lực to lớn ấy.
“Ngươi….Mạnh….NGON MIỆNG!”
1 tiếng gào thét, hắn ta gào lên khiến cây cối gần đấy phải rung động, Yuki không chần chừ mà bắn ra mũi tên, găm thẳng vào vị trí trung tâm của nguồn niệm lực, nhưng có vẻ như thế là không đủ.
“Từ từ đã…”
Đôi mắt Yuki mở to khi cô chợt nhận ra nguồn niệm lực ấy ngày càng, ngày càng gần và sát trước mặt cô.
.
.
Ở phía bên kia cánh rừng, cặp đôi Hikaru cùng Nekomaru vẫn đang chật vật chiến đấu với Kẻ Nắm Giữ Sự Tĩnh Lặng, dưới bầu trời đêm đầy sao, câu hát thầm thì của cô ả như những khúc ca du dương của tử thần.
“Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?”
Cô ngân nga những câu thơ, trước sự lo lắng của Hikaru.
“Này Nekomaru, giờ phải làm gì đây? Tôi hoàn toàn không thể tiếp cận được tên đó”
”Thế thì thử tạo tiếng động giả xem? Dụ nó ra sang 1 bên chẳng hạn”
”Nếu được thì đã làm rồi, nhưng quan trọng con bé này để lại dấu hiệu khắp nơi, mỗi nơi nó bước qua đều có di chứng của niệm lực, kể cả vết đâm hay vết chém của nó cũng có”
Tôi thở dài, rồi nhìn xuống bé gái đang ngất đang tựa vào gốc cây, nếu tôi không thể nhìn thấy nó, thì tôi hoàn toàn thất bại.
Bỗng tôi chợt nhận ra, bất ngờ mà thốt lên
”Thấy, nhìn nó…Này, ông có cách thức nào để nhìn thấy Kẻ Nắm Giữ không?”
”Ta không biết, ta chỉ biết những Kẻ Thu Thập cần phải ký khế ước, tạo một họp đồng mạng sống thì mới thấy được chúng.”
Tôi lại trở nên thất vọng, nhưng không vì thế mà bỏ cuộc. Bản thân tôi suy nghĩ một điều, và rồi hỏi.
“Này, khi ta đấm, mọi năng lượng của cơ thể sẽ tụ ở phần nắm đấm và dựa vào thứ năng lượng đó, ta sẽ tung được cú đấm mạnh…Cũng như bật dậy khỏi giường, ta cũng dùng năng lượng của cơ thể để ngồi dậy, dùng năng lượng để tạo lập hành động…Thế có nghĩa, nếu tôi tập trung hay dùng niệm lực vào đôi mắt…Liệu tôi có thể thấy chúng không?”
Tôi hỏi Nekomaru, sắc mặt ông ta không hề biến sắc, nhưng đôi mắt đã liếc sang và chăm chú nghe lời nói của tôi.
“Nghe khá có lí, nhưng ngươi nên nhớ, niệm lực như dòng máu chảy trong mạch, chúng lan toả khắp và chảy trong cơ thể, vì thế nên chúng vô cùng mảnh, thế nên nếu ngươi tập trung và dùng một lượng vừa đủ niệm lực vào phần mắt, có lẽ ngươi sẽ thấy được con bé đó”
Hikaru cảm thấy có lí cùng với đó là lời chấp thuận của Nekomaru, khiến cậu có chút tự tin mà nhắm chặt mắt lại, tập trung điều hoà cơ thể, dẫn toàn bộ niệm lực lên phần não bộ và mắt.
“Hikaru…Hãy trở thành một người Nắm Giữ”
Bên trong vùng không gian tối đen, Hikaru nằm trên mặt đất, anh ngẩn đầu quanh quẩn và nhìn xung quanh.
“Khoan đã…Y như lúc mình bị bất tỉnh…”
Anh đứng dậy, bước đi vô định trong không gian tối, nhưng có điều gì đó lạ lẫm…
”Hikaru…Hãy trở thành một người Nắm Giữ”
Lại giọng nói ấy, chúng vang vọng khắp chốn nơi đây, mắt Hikaru nheo lại 1 tí, đôi chân vẫn bước đi trong màn đêm mù mịt vô tận.
”Hikaru à, cuộc sống vốn là vô định, nhưng nếu con tự tạo cho mình một con đường, thì khi cho dù nó là đường cụt đi chăng nữa, chúng vẫn ý nghĩa hơn cả mọi thứ…Hãy bước bằng đôi chân này nhé…”.
Giọng nói…Giọng nói này nó không vang vọng trong không gian…Nó nằm trong tiềm thức, trong ý chí của Hikaru. Một giọng nói vị tha và ấm áp mà anh đã không cảm nhận được bấy lâu.
Nhìn bóng tối trước mặt, anh lấy hơi, đặt tay xuống dưới màn đêm vô tận, nhắm chặt mắt lại, anh tưởng tượng về một cánh đồng xanh, một nơi tràn ngập ánh sáng và tia nắng chiếu qua từng tán lá, những bông hoa nở rộ, tạo nên chốn yên bình.
Hikaru thở ra một hơi, sau đó từ từ mở đôi mắt, một con đường sáng chói đã được hình thành nên từ bao giờ, anh bàng hoàng nhìn tia sáng đến từ nó. Không ngần ngại, anh chạy về hướng mà con đường dẫn đến, dù đó có là đường cụt, thì nó được sinh ra, sự tồn tại của nó đều mang ý nghĩa nào đó.
Bước tới cuối đoạn đường ấy cũng là lúc Hikaru mở đôi mắt của mình ở bên ngoài.
Trước mắt anh là một cô gái trong tầm tuổi từ 8 đến 10 tuổi, đôi tay vung lên bầu trời, nhìn kiểu nào cũng biết cô ấy đang chuẩn bị tấn công anh.
“NÀY NHÓC! MAU TỈNH LẠI ĐI!! MAU LÊN!!”
Tiếng thét của Nekomaru bỗng chợt lại vang vọng kế bên, nhưng đã có điều khác, anh đã hoàn toàn thấy được bóng hình của Kẻ Nắm Giữ Sự Tĩnh Lặng.
Tôi nhanh chóng cầm thanh đao và chặn đứng 2 lưỡi đao vô hình của Im Lặng, khiến cô bé phải ngỡ ngàng. Đôi tay như cánh chim của nó nhanh chóng rút về và lùi về đằng sau. Giờ tôi mới thấy, đôi mắt của nó bị bao kín bằng những mảnh vải trắng, mái tóc đen dài nhưng khá rối, cùng đôi chân nhỏ nhắn nhưng khá gầy gò. Chung quy lại, Kẻ Nắm Giữ Sự Tĩnh Lặng chỉ là một bé gái với thân hình gầy gò bất thường.
“Kết thúc trò chơi tại đây được rồi”
Tôi cầm chặt thanh đao ngang ngực, mỉm cười đắc thắng. Đoán rằng trận chiến chỉ mới bắt đầu