Luise lùi lại một bước, bước trên bức tường dày và lơ lửng trên bầu trời.
”Người đàn ông kia có lẽ sẽ không qua khỏi…Tuy nhiên mình phải tìm cách để khống chế được Kẻ Nắm Giữ này”
Cô suy nghĩ trong đầu, tay nắm chặt và uốn chặt không khí xung quanh Kẻ Nắm Giữ, đúng như dự đoán, đòn này hoàn toàn vô dụng. Hắn không thể bị tác động bởi đòn tấn công vào không gian, ngay cả những chiếc bùa của tên lễ tân chả hề si nhê.
“Đoán là phải dùng đòn này rồi”
[Bạc Băng Đạn! Niệm Lực Tối Đa]
Luise áp sát Kẻ Nắm Giữ, cô xoay bàn tay, uốn cong toàn bộ không gian trước mặt tên quái vật, sau đó cô vung tay và đấm mạnh, mạnh tới mức tạo nên từng vết nứt trong không gian, hiện hữu rõ nét trong bầu trời, theo đó là một vụ nổ, phá nát gần như toàn bộ quầy lễ tân và đánh văng tên Kẻ Nắm Giữ. Bầu trời đầy sao giờ đây đều bị uốn éo theo đôi bàn tay của Luise. Lại thêm một cú vung rung động cả mặt đất, cô nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, mắt vẫn lăm lăm nhìn về cánh rừng đã hoang tàn.
“Chậc, lì lợm thật”
Kẻ Nắm Giữ trong không có gì là bị thương, hắn đứng dậy, đôi mắt dị dạng đảo xung quanh và dừng ngay nơi mà Luise đang đứng. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào người đàn bà trước mặt mà không hề cử động.
Luise nhếch 1 bên lông mày, cô bĩu môi thể hiện rõ sự không hài lòng.
“Nó nhận ra cơ à…Có lẽ tên này khó xơi hơn mình tưởng”
Cô nàng nói thầm, bởi nếu những kẻ nào bất cẩn mà tự ý tấn công Luise khi ả không cho phép, sẽ nhận cái kết đắng. Vì bao bọc xung quanh cô ấy chính là vùng không gian trống, chỉ cần bước vào vùng này, bản thân kẻ đó sẽ bị xoắn lại tới mức lượng tử, không một ai sống sót hay lành lặn khi chạm vào Luise khi cô ta không cho phép. Tuy vậy, bán kính của vùng không gian trống này lại khá nhỏ, chỉ khoảng 5m, nên ít khi có thể tận dụng được triệt để.
”Mình chẳng thể làm được gì nó, nó chẳng thể làm được gì mình, thật khó chịu quá đi mất”
Luise nói, vừa bấm một chiếc nút mà cô lấy từ trong túi quần baggy của cô.
“Vậy chỉ còn cách gọi chi viện thôi…Dù mình ghét phải làm điều này, nhưng cần phải cứu tên đàn ông kia”
Sau khi đã bấm được chiếc nút, cô dường như nhận ra điều gì đó, bất giác niệm lực xung quanh, bao gồm cả không gian trống của Luise tan biến.
“Cái!-….”
Điều bất ngờ đến quá nhanh chóng, khiến cô ấy chỉ có thể nhảy vụt về phía sau, né được cú vung tay của Kẻ Nắm Giữ trước mặt.
“Tại sao? Niệm lực của mình lại…?”
Cô bất giác nhìn xuống đôi tay của mình, cố gắng nắm chặt không gian nhưng hoàn toàn bất khả kháng.
“Không thể…”
Ngay lúc Luise hoàn toàn mất cảnh giác, tên quái dị kia liền tạo một khối cầu trong quái dị không kém, hắn tung đòn về phía cô nàng.
“Uh-!”
Vì đòn tấn công là bất ngờ, nên ả ta đã bị thương ở phần vai trái. Cảm giác đau đớn liền bao trùm lấy Luise, cô nàng cảm thấy có điều gì đó kì lạ…Nhưng điều đó là gì thì chính Luise không thể tự trả lời.
“Niệm lực đã biến mất…Điều này dường như là bất khả thi…Hẳn mình đã bị hắn lôi vào trong không gian hay màn gì đó của Kẻ Nắm Giữ.…Thật khó để chấp nhận việc mất đi năng lực nhỉ…”
Cô nàng mỉm cười cay đắng, nhưng điều này làm cô có chút hứng thú.
“Chà…Tâm lý phết nhỉ, nhưng vẫn còn non lắm”
Luise liền bức tốc, cô nhảy và leo hẳn lên phần lưng khi vòng ra sau hắn, cô vung chân và đá thẳng vào phần cổ của tên kì dị, dù đòn đá không được bao bọc bằng Niệm Lực nhưng cú đá đủ để tên kia phải choáng váng nhẹ.
“Nếu mi có niệm lực thì không đời nào chỉ dùng mỗi mấy đòn yếu ớt đến như vậy, chưa kể đến khi nãy ngươi còn làm ta phải bất ngờ vì đã nhanh hơn đôi mắt này của ta mà hạ được gã đàn ông đó.”
Cô nhẹ nhàng nói, rồi từ từ bước tới tên kì dị, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của Luise.
“Cái kiểu mà đánh vào tâm lý này thì ta lạ gì kiểu người như ngươi nhỉ? Chà…Kẻ Nắm Giữ Ảo Giác, có lẽ ta đã đánh giá ngươi khá cao rồi”
Luise nói rồi lại vung cước, đá thẳng vào phần cổ của Ảo Giác, đòn tấn công lại lần nữa phát huy tác dụng khi tên kia vẫn chao đảo và gần như gục ngã.
Thấy đây là cơ hội ngàn vàng, Luise liền lao tới, đôi mắt kiên định và rồi cô nhảy lên, chuẩn bị tung đòn cuối cùng.
…
“Hả”…
Luise đứng tại chỗ, đôi mắt ngơ ngác nhìn phía trước, không ai chỉ có cánh rừng và màn đêm bất tận.
“Thôi chết rồi”
Cô nàng thều thào, mắt mở to, miệng lắp bắp, cô quay dầu nhẹ nhìn về đằng sau…Chỉ thấy tên kì dị, hắn quay lưng về phía cô. Đúng như suy đoán, ngay khi Luise lơ là nhất, tên kia đã đóng màn của mình, ngay lập tức mọi thứ trở về như cũ, và cả niệm lực của hắn cũng đã trở lại.
Trước đôi mắt bàng hoàng của Luise, cô nhận ra tên kia đã vô cùng dễ dàng khi đã lướt qua cơ thể mình. Hắn canh chuẩn thời gian ngay khi Luise vừa chạm vào phần đầu của hắn thì ngay lập tức đóng màn, tự cô nàng chạm vào Kẻ Nắm Giữ Ảo Giác, chỉ bấy nhiêu, cũng đủ để hắn vượt qua được không gian trống bất khả xâm phạm của cô.
“Hah, thật đáng tiếc. Có lẽ ta đã ngu xuẩn khi khá khinh thường ngươi”
Luise từ từ cảm nhận nỗi đau lấn chiếm cả tâm trí của mình, cô đứng không còn vững nữa, trái tim co thắt lại, ruột gan như sắp nổ tung. Đôi mắt vốn kiên định giờ gần như sắp phát nổ. Cô che miệng mình lại, cố không nôn ra, cái cảm giác này khiến cô sụp đổ, ôm chặt cơ thể mà không thể thốt nên lời.
“Khụ…! Khụ…!!”
Cô gục xuống, liên tục ho, máu từ miệng từ từ nhỏ xuống, nhưng Luise vẫn giữ cái tâm bình tĩnh, cô gáng nhìn lên, đôi mắt hướng thẳng về phía của Ảo Giác. Hắn vô cảm, tay hắn phát sáng lên như chuẩn bị cho Luise về với tổ tiên.
.
.
“XOẸT!”
1 cây cung bắn xuyên và gâm thẳng vào tay của Kẻ Nắm Giữ. Dưới ánh trăng mờ, mái tóc được buộc dài đung đưa như những dải ruy băng, ánh mắt tức giận và có phần lo lắng. Yuki đã tới để yểm trợ cho Luise đang bị thương!