Chương 7: Đối Thủ Kì Dị?!

Tiếng bước chân dồn dập và liên tục gây ra tiếng động trên từng ngọn cỏ, Hikaru vừa cố tránh né đòn tấn công vừa cố chạy thoát khỏi Kẻ Nắm Giữ Sự Yên Lặng, trên tay cậu đang ẵm lấy bé gái khi nãy cùng với đó là Nekomaru đang trong mũ áo của cậu.

“Chết tiệt! Chết tiệt!! Tại sao lại gặp tình huống này cơ chứ!!”

Tôi than phiền, giọng vô cùng hối hã mà cũng tức lo lắng đến mức sốt ruột.

“Bình tĩnh đi! Nếu nhóc càng phát ra nhiều tiếng động, con nhỏ đó sẽ càng tấn công ác liệt hơn đấy!”

”Tôi biết chứ, nhưng với cái khu rừng đầy hoa đầy lá này…Ông nghĩ tôi có cách nào né tất cả à?”

Mỗi bước chân tôi bước qua đều ít nhất sẽ dẫm vào một bụi cỏ hay những lá cây, khiến cho tiếng động vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.

Kẻ Nắm GIữ Sự Im Lặng vẫn như vậy, con ả bước đi chầm chậm nhưng đòn tấn công của nó luôn tấn công một cách chính xác, ngay cả khi Hikaru đã bỏ đi rất xa nhưng những vết chém vô hình dễ dàng để lại một vết sẹo trên mặt của cậu ta.

”Giờ ta phải làm sao đây?”

”Tại sao lại hỏi ta?? Chẳng phải tên nhóc nhà ngươi có thanh kiếm làm bằng Veronium sao? Vậy dùng nó đi chứ?!”

Tôi thở hồng hộc, chạy được một quãng tôi dùng lại, cố gắng tìm điểm yếu của Kẻ Nắm Giữ trước mặt…Nhưng điều tồi tệ nhất là tôi chỉ có thể cảm nhận chứ không hoàn toàn nhìn thấy con bé đó.

“Điều đó là không thể…Tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy được Kẻ Nắm Giữ…Tôi chỉ có thể cảm nhận rằng nó đang ở đây.…”

Hikaru lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng, cùng pha lẫn một chút tuyệt vọng. Tạo một chút khoảng lặng để nó ngưng tấn công, rồi tôi từ từ thì thầm nói với Neko-sama.

“Con bé này…khác với Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền…Nó biết cách phân tán niệm lực ra xung quanh để gây nhiễu loạn, có lẽ nó đã biết rằng con không phải là Kẻ Thu Thập…Chính vì vậy con lại chẳng thể nào biết vị trí mà tiếp cận rồi tấn công nó…”

“Thế chẳng phải đã hết cách rồi sao?”

”Có lẽ là như vậy…Khi chúng ta bước vào cánh rừng này…Chúng ta đã hoàn toàn thua cuộc rồi…Nếu là Satou, có lẽ cô ấy sẽ có ích, vì đơn giản cây cung của Satou dễ dàng tiếp cận Kẻ Nắm Giữ Sự Im Lặng hơn là thanh đao của cháu…”

.

“Hắt xìiii!!”

Yuki vô tình mất cảnh giác ngay trong trận chiến với kẻ địch, không chần chừ, Luise liền lao đến và bẻ cong lại không gian, tạo một lớp giáp phân cách giữa Yuki và phần ngoài kết giới.

Ngay khi vừa xong thủ thuật, một tia sáng chói bắn thẳng về phía cô nàng, nếu không có Luise, có lẽ Yuki đã bị tia sáng ấy bắn xuyên cơ thể.

“Này!! Đừng lơ là trong chiến đấu chứ con bé này?!”

Luise đứng trên bức tường như lẽ đương nhiên, cô nhìn chằm chằm về một phía, đó là một kẻ thù khác, đáng gờm và vô cùng mạnh mẽ. Yuki sau khi được bảo vệ đã đứng dậy, cô bé thở không ra hơi mà than vãng một chút

”Ah…Chết tiệt! Tên này hoàn toàn vượt xa sức mạnh của em! Hoàn toàn…Hoàn toàn không thể chạm được hắn!!”

.

.

{{ 1 TIẾNG TRƯỚC TÌNH HÌNH HIỆN TẠI }}

.

.

Luise bước trên dãy hành lang dài, cô vừa biết đi vừa ngân nga một giai điệu, có lẽ là bài hát của một ca sĩ mà cô ấy thích. Trong cái hành lang im tĩnh đến rợn người như vậy, chỉ có tiếng giày cao gót của cô vang vọng khắp không gian.

Sau một lúc, Luise cũng thấy được quầy lễ tân, cô mỉm cười rồi bước tới phía đấy. Trong quầy hiện tại chỉ có một người đàn ông, mặc một bộ đồng phục thường thấy và trên phần bản tên có một huy chương đặc biệt, là đặc điểm để nhận ra một người là Kẻ Thu Thập. Hắn ta trong khá chán nản, ngắm nhìn cuốn sách trước mặt mà không để ý tới Luise đã đứng trước anh ta tự bao giờ.

“E hèm, xin lỗi, ở đây có bán vé không?”

Luise nói, giọng cô bình tĩnh, vuốt nhẹ mái tóc ở phần tai.

“Tất nhiên là có rồi thưa quý cô! Cô muốn bao nhiêu vé?”

Người đàn ông lập tức đáp lại, ông cất đi cuốn sách, chỉnh lại phần cổ áo, lộ rõ vẻ tinh tế và chuyên nghiệp của một người bán vé.

“Được rồi, vậy cho tôi 3 vé, chuyến đi từ đây đến Thành phố Kawashira.”

Cô nói và đưa tay vào phần túi phải. Luise lẩm bẩm điều gì đó và rồi nhìn chằm chằm người bán vé đang lấy số vé cho cô ta.

“Mà cô không tin tưởng mức an ninh ở đây lắm à?”

Người bán vé hỏi, tay vẫn đang miệt mài viết và tạo nên những chiếc vé, có lẽ niệm lực của hắn cho phép hắn viết và tạo vật chất.

“Ý anh là sao?”

Luise tự hỏi, cô chống một bên hông và hỏi ngược lại người đàn ông, phần lông mày nhíu lại và đôi mắt có phần tò mò.

“Thì bởi trước khi bước qua quầy lễ tân, có chỗ dừng chân để nghỉ ngơi và dừng chân mà. Nhưng bạn cô cùng đi mới chịu, bộ các cô không tin tưởng an ninh nơi này tới mức phải đi cùng nhau mọi lúc mọi nơi sao?”

Người đàn ông bọc bạch từng lời, tay bấm từng chiếc vé tàu cho họ.

“Bạn nào cơ?”

Đôi mắt Luise lộ vẻ khó hiểu, đôi mắt mở to và nhìn người đàn ông.

“Hả, là con nhỏ đứng đằng sau cô đấy!”

[Vô Gian Cấu Trúc!]

Phần không gian bao bọc Luise ngay lập tức uốn cong lại, và hất mạnh mọi thứ nằm trong tầm của nó. Người đàn ông bất ngờ nhưng chưa kịp lên tiếng thì Luise đã cất tiếng chặn ngang.

“Tôi đi tới đây một mình, và người tôi đi cùng đang đợi ở ngoài kia!”

Kẻ bán vé ngay lập tức hiểu ý, hắn ta giơ 1 ngón tay lên và cất tiếng.

“[Tạo Vật Lưu Ly!]”

Một loại lá bùa cùng với đó là vật chất không rõ hút lấy kẻ không tên đấy, cô ta không lên tiếng, khuôn mặt méo mó đến kinh tởm.

“Này…Thứ đó nếu tôi không nhầm thì-”

Người bán vé chưa kịp dứt lời, một luồng sáng xiên qua ả ta, toàn bộ cơ thể ả biến dạng, tay chân nứt gãy rồi từ từ bị một dị vật hình tròn hút gọn, dị vật ấy ngay lập tức tạo thành một sinh vật kỳ quái, mắt hắn chỉ là hai cái lỗ lớn, tay dài tới chân, khuôn miệng cũng chỉ là há ra như một chữ O mà bên trong chỉ có bóng đêm vĩnh hằng, vô cùng dị dạng và đáng sợ. Nhưng điều kì quái và bất thường nhất đó là nguồn niệm lực của hắn vô cùng quái đản. Chúng không ngừng biến đổi, từ màu sắc đến hình dáng, ngay cả lượng và chất của niệm lực cũng biến chất, chúng nhỏ đến mức khó tin, khiến cho một Người Thu Thập lành nghề như Luise phải chăm chú nhìn hắn.

“Coi bộ không phải hạng soàng, anh có thông tin gì về ngoại hình đặc biệt của con quái này không?”

Luise để hai tay trước mặt, sẵn sàng bẻ cong kết giới không gian ngay khi nó tấn công cả hai.

Người đàn ông ngay lập tức loi ra hàng nghìn cuốn sách và lệnh truy nã, chỉ mất vài phút thì hắn đã biết được kẻ mà cả hai đối đầu là ai.

“Là Kẻ Nắm Giữ Ảo Ảnh, chỉ có hắn mới dị dạng tới mức khủng khiếp như vậy mà thôi”

Luise tậc lưỡi một tiếng, cô ta biết về hắn vì đã nghe tin đồn ngày trước, bởi hắn là kẻ đã trốn thoát khỏi nhiều cuộc truy bắt và sống sót sau nhiều cuộc chiến.

“Đoán là phải chơi đùa với hắn khá lâu đấy”

Luise vừa dứt lời, ngay lập tức kéo kết giới không gian của cả hai lại gần, nàng đan hai tay vào nhau và tạo ra lực ép, ép Ảo Ảnh lên bức tường đầy cứng cáp.

“Mau! Bắt lấy hắn ta!”

Cô hét về phía người bán vé tàu, người đàn ông ấy cuối cùng cũng di chuyển sau khi đứng hình vì tốc độ đáng kinh ngạc của Luise.

Hắn viết lên tờ giấy điều gì đó rồi ném về phía Kẻ Nắm Giữ, như một lá bùa trấn yểm tà mà, nhưng nếu đã dễ dàng bắt giữ như vậy thì kẻ này đã không thoát khỏi nhiều sự truy đuổi, hắn dần tan biến và rồi đứng sau lưng người bán vé tàu. Sự xuất hiện đột ngột khiến cả hai giật mình chưa kịp phản ứng.

”T-H-OÁT-…!!”

Giọng điệu khô khan và khó nghe, cái giọng nói khiến Luise phải nhăn mặt khi hắn cất tiếng, nhưng ngay sau đó một loạt ảo ảnh hiện ra bắn thẳng tia sáng về phía cả hai.

“Mau lại đây!!”

Luise nắm lấy cổ áo của người đàn ông, cô ngay lập tức tạo ra một màn chắn không gian bao bọc lại cả hai, vùng kết giới này khiến cho đòn tấn công của tên quái dị kia trở nên vô dụng.

“Niệm lực của tôi có thể tạo ra những vụ nổ và gây tê liệt…Nhưng đoán là tôi hoàn toàn vô dụng với tên này rồi…”

Người đàn ông bàn bạc với Luise, cô gật gù nhẹ, quan sát kỹ xung quanh, cô chợt nghĩ ra một điều gì đó, sau đó thủ thỉ vào tai người bán vé, anh ta lập tức gật gù với điều mà Luise nói với anh ta.

“1…2…3, Lên nào!”

Luise mở kết giới, người đàn ông lao thẳng về phía quầy lễ tân, cùng lúc là Luise tạo ra xoáy không gian, tấn công vào Kẻ Nắm Giữ Ảo Ảnh, đòn tấn công dù không mấy mạnh mẽ nhưng đã cuốn hắn vào màn xoáy của không gian, thứ mà nàng Luise nhắm tới.

“Tới đây!!”

Người đàn ông đứng dậy và hét lớn, anh điều khiển những lá bùa cùng với đó là tất cả giấy trong phòng lễ tân, liên tiếp ném nó vào vòng xoáy không gian.

“Niệm lực của anh cho phép anh tạo ra và có lẽ là yểm chú lên những tờ giấy, thật thích hợp làm sao khi phòng lễ tân hoàn toàn đủ điều kiện về lượng giấy cũng như là tốc độ viết đáng kinh ngạc của anh”

Cô cảm thán về khả năng của người đàn ông khiến anh ta mỉm cười một tý, như đã dự tính, toàn bộ vòng xoáy đều chìm ngặp trong yểm chú, giờ đây tên Kẻ Nắm Giữ Ảo Ảnh chẳng thể thoát ra bằng cách nào khác.!

“Vậy là ta đã thành công bắt giữ hắn rồi nhỉ?”

Người đàn ông hớn hở nhìn tên quái dị bị mắc kẹt trong vòng xoáy mà người có chút run lên vì vui mừng.

“Khoan đã…Chờ đã nào, nguồn niệm lực của hắn…Nó dao động và đang phát tướng theo thời gian…”

Luise lùi về sau, bỗng chốc không gian xoáy vỡ tan, Ảo Ành bước ra như chưa từng có một vết thương, không cần chờ đợi cả hai người nhận ra kế hoạch đã thật bại, Kẻ Nắm Giữ Ảo Ảnh ngan nhiên bước qua cơ thể của của người bán vé tàu.

“Chờ…AHHHH!!!!!”

Hắn ta gục xuống, ôm chặt cái cổ họng đang nổi đầy gân, mắc trợn tròng trắng, liên tục rùng mình và giẩy giụa trong đau khổ, tiếng hét thất thanh vang vọng trong không gian của hành lang dài đằng đẳng. Tiếng hét như xé toạc cả cổ họng của hắn ta, dáng vẻ đau đớn khiến Luise cũng bỗng chợt lùi lại mà hoảng hốt thốt lên.

“Thứ…Thứ quái quỷ gì mà mình đang đối mặt vậy..?”