Chương 6: Sự xuất hiện bất ngờ? Lại một Kẻ Nắm Giữ khác!

Khung cảnh im lặng bao trùm lấy không gian của cả ba người, bé gái “thần bí” ấy vẫn đung đưa đôi chân bé nhỏ của nó.

Tôi thậm chí còn nghe được tiếng thở của bản thân mình, cảm giác này… Thật là kỳ quái.

Hikaru là người lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí ngại ngùng và ngột ngạt này.

“Này…Có lẽ ta nên tìm Luise-san thôi…Chẳng phải đã gần 1 tiếng kể từ khi cô ấy rời đi rồi sao?”

Giọng cậu ta run nhẹ vì đã lâu không lên tiếng, hai bàn tay đan vào nhau và đưa nhẹ đôi mắt sang Nekomaru và Satou.

“Ừa, tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng lỡ khi ta rời đi mà Luise quay về thì sao?”

Satou trả lời rồi nối tiếp hỏi tôi, cũng đúng, vì khi nãy Luise đã bảo chúng tôi phải chờ ở đây, nhưng chẳng phải chờ đợi ở đây cũng quá nhàm chán hay sao?..

”Thế thì chia ra đi, 2 đứa bây 1 đứa đi tìm bà kia, còn 1 đứa ở lại”

Nekomaru trả lời, ông ta đang hai cánh tay mèo nhỏ xíu của mình

“Vậy…Ai sẽ là người đi tìm Luise đây?”

Satou hỏi ngược lại chúng tôi, hiện tại cũng khá trễ rồi, tôi đoán mặt trời cũng sắp ló dạng, điều đó khiến chúng tôi chán nản và mệt mỏi.

Bỗng nhiên Satou bất ngờ nhìn thẳng về một hướng.

“Này…Con bé kia mất tích rồi?”

Tôi bất giác nhìn theo hướng của cô nàng, đúng là con bé đã biến mất…Nhưng bằng cách nào cơ chứ? Nơi này hoàn toàn im lặng, làm thế nào mà con bé không thể phát ra 1 tiếng động nào khi rời đi cơ chứ?…

“Nhưng mà lo lắng con nhỏ đó làm gì…thứ ta muốn là lên chuyến tàu càng sớm càng tốt, ta quá mệt rồi!”

Nekomaru-sama càu nhàu, giọng hắn ta có chút tức giận, Satou thở dài, cô cất tiếng đáp

“Vậy để tôi đi tìm Luise cho, 2 người ở lại đây đi..”

”Hả…Có được không? Hay để Nekomaru đi chung với cậu được không?”

”Không có sao đâu, tớ từng là một cung thủ mà”

Yuki nhẹ nhàng nói với Hikaru rằng mọi thứ sẽ ổn khi cô một mình đi tìm Luise,đôi mắt tràn đầy tự tin và bản lĩnh ấy khiến Hikaru lay động nhẹ, dù có hơi lo lắng, nhưng Hikaru vẫn gật đầu. Anh ấy hoàn toàn tin tưởng vào cô nàng thông minh và mạnh mẽ trước mặt.

Ngay khi Yuki chuẩn bị rời đi, một tiếng hét thất thanh vang vọng trong cánh rừng, phá vỡ toàn bộ sự bình yên của bầu trời đêm.

“Này! Cái quái gì thế?”

Yuki quay sang nhìn về phía tiếng hét, Nekomaru nhanh chóng bật dẩy nhìn thẳng về nơi có tiếng la.

“Không lẽ đó là tiếng của con bé khi nãy? Nếu như thế thì ta phải kiểm tra ngay!”

Hikaru nói to, anh quay sang Yuki và Nekomaru, đợi chờ một sự đồng ý

“Thế thì có lẽ đấy là lí do mà Luise đã đi lâu như vậy…Có điều không ổn rồi! Tớ phải nhanh chóng tìm cô ấy!!”

Satou nói về phía cả hai chúng tôi, cô nói tiếp

”Ở đây giao lại cho hai cậu đấy!!”

Cô nói rồi rời đi ngay lập tức, với bộ dạng vô cùng lo lắng và hối hả.

Tôi cũng nhanh chóng chạy về phía tiếng hét, Nekomaru cũng leo lên người tôi mà đi cùng.

“Tiếng thét ở phía Tây của khu rừng!”

Nekomaru chỉ về phía phát ra âm thanh, những tán lá như những chiếc mặt nạ che giấu đi mọi thứ bên trong, những cành cây như những cây roi liên tục quất vào người tôi, ánh trăng dần bị che khuất bị mây mờ khiến khung cảnh ảm đạm mà đen tối.

Trong không gian êm đềm, chỉ có tiếng bước chân cùng tiếng thở gấp của Hikaru.

Tiếng gió sào sạc mang bầu không khí trùm xuống tới mức đáy, tưởng chừng như công sức của cả hai đã thành công cốc thì một bóng hình quen thuộc chạy vụt trước mặt họ rồi ngã xuống.

“Là con bé ấy!”

Tôi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại và hỏi

”Này…Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Cô bé không nói gì, khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi tột độ và xanh xao, đôi mắt vô hồn và con ngươi nhỏ lại rõ rệt.

“Ê…Ta gặp rắc rối rồi nhóc…”

Nekomaru khều nhẹ tóc tôi, ngay khi đôi mắt tôi hướng về phía mà ông ta chỉ, đôi mắt tôi chỉ hiện rõ sự kinh ngạc.

1 nguồn niệm lực đáng sợ đè nén cả tâm hồn tôi, khiến chính tôi khó thở và há hốc mồm vì sợ hãi.

Từ trong cánh rừng, một cô nàng với đôi tay là những chiếc cánh màu bạch liễu, nàng ta ngân nga một giai điệu mà không ai có thể hiểu được, đôi mắt của ả ta nhắm chặt và đeo một cái dải băng rách nát màu trắng.

“Khoan đã…Chả lẽ con bé này…?”

”Ừ, nó là một Kẻ Nắm Giữ đó…”

Vừa dứt lời, không nói không rằng, tôi cảm nhận được một cơn gió nhẹ lướt qua trên mặt tôi

“Vù~~ Đêm ấy lại đêm thức với trăng”

Một vết thương trải dọc trên phần má phải của tôi, nó khiến tôi phải thốt lên một tiếng kêu đau đớn

”Con nhỏ này không hề đơn giản…Ta đoán nó là Kẻ Nắm Giữ Loài Chim hay những đứa tương tự”

”Tại sao ông không khẳng định mà chỉ là đoán thế?…Thật đấy à?”

”Ta chả quan tâm đến đám tép rêu dễ dàng bị thay thế bởi kẻ mạnh hơn đâu nhé, nhưng nếu theo trí nhớ, với hình thù kì quái này thì có lẽ con nhỏ đó là Kẻ Nắm Giữ Sự Tĩnh Lặng…”