Triệu hạt sương rơi xuống, loé lên một tia trắng xoá che lắp đôi mắt, Khung cảnh chỉ còn một màu trắng mơ mộng.
“Bố…Bố ơi…”
Tiếng lá cây loạt soạt lại đưa ta trở về khung cảnh ngập tràn sát khí của cả hai. Khi nãy, Hikaru đã làm chủ được đôi mắt giúp cậu ta có thể nhận diện và nhìn thấy được Kẻ Nắm Giữ sự Yên Tĩnh, người đang đứng trên một cành cây lớn và nghiêng đầu nhìn về phía Hikaru.
“Đoán là nhóc thấy cô ta rồi nhỉ? Vậy thì nghe lời ta, con bé này dễ đối phó hơn khi ngươi đã nhìn thấy được hình dáng của nó rồi”
”Ok, tôi làm theo lời ông cả đấy, Neko-sama!”
Tôi cầm chặt thanh đao trên tay, mắt không rời khỏi Kẻ Nắm Giữ trước mặt, con bé dù đôi mắt đã bị bịt kín bởi những miếng băng trắng đã cũ.
“Theo như ta quan sát, con bé kia có thể dựa vào tiếng động mà ra đòn tấn công, điều đáng lưu ý là đòn tấn công của nó là vô hình, vô thanh, vô dạng, chỉ khi trúng đối phương ta mới biết đó là hình dạng của một vết chém khá dài.”
Dưới sự phân tích của Neko-sama, tôi đã hiểu được tính chất của đối thủ trước mặt, dù đôi mắt có thể nhìn thấy kẻ nắm giữ trước mặt, nhưng tôi cũng nên cẩn thận với từng bước di chuyển, tránh bị nó phát hiện và tung ra đòn tấn công.
“Với thân hình nhỏ nhắn kia, tôi đoán nó khó có thể chiến đấu lâu dài, chưa kể nãy giờ nó chưa từng chủ động tiến lại gần để tấn công trừ khi nãy.”
Tôi vừa dứt lời, đưa một chân về phía sau để lấy đà, hai tay cầm chắc thanh đao nặng nề, đôi mắt liếc nhìn vào phía cành cây nơi đang được Kẻ Nắm Giữ Tỉnh Lặng trị vì trên đấy. Mọi sức lực dồn về phần tay khiến nó nổi đầy gân, tôi thở ra một hơi rồi lại lấy hơi, răng nghiến chặt. Những chiếc lá bắt đầu rung chuyển nhẹ, một nguồn niệm lực được bao bọc trong thanh kiếm một cách vô thức, hơi nghiên người về đằng sau, tôi nhấc bổng thanh kiếm ra sau người, dùng mọi sức lực bản thân có thể có và ném thật mạnh thanh đao về phía Kẻ Nắm Giữ, những chiếc lá xung quanh bị hất tung ngay lập tức, không khí bị cản lại tạo nên một lực chắn vô cùng lớn.
Có lẽ là cảm nhận được sự giao động trong không khí, cô ả liền né nhảy xuống khỏi cành cây, né được đòn phi đao đầy uy lực của tôi. Ngay khi thanh đao va vào thân cây, ngay lập tức cái cây ấy liền đổ sập, chưa dừng ở đó, thanh đao vẫn tiếp tục di chuyển không ngừng, phá đi những cái cây yếu ớt vốn chẳng thể chặn đứng được tốc độ và sức mạnh vượt ngưỡng chúng.
Ngay khi Tĩnh Lặng đám xuống đất, cô ta chế nhạo tôi, dù đôi mắt đã bị băng quấn bịt kín, nhưng tôi có thể thấy cô ta hơi nhăn lông mày lại.
“Ngươi bị ngốc à, dù ngươi có thể nhìn thấy ta, không đồng nghĩa ngươi có thể chạm vào ta, vật liệu Veronium là thứ duy nhất có thể chạm vào bọn ta. Còn ngươi, một nhân loại thì chẳng thể chạm vào cơ thể của một Kẻ Nắm Giữ đâu!”
Vừa dứt lời, cô ta bỗng chốc lơ lửng, chân không chạm đất, một làn gió nhẹ vút qua, tạo nên cảm giác ớn lạnh nhẹ trên da, nuốt nước bọt, tôi chăm chú đôi mắt nhìn vào đối thủ trước mặt.
Lại một cơn gió vút qua, thêm một cơn, một cơn nữa,… Bỗng chốc toàn bộ cơn lạnh từ ngọn gió đều têu tan, chúng bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của Kẻ Nắm Giữ Sự Tỉnh Lặng, không một chút chần chừ, hàng loạt nhát cắt vô hình chém loạn xạ về phía tôi, mọi nơi chúng đi qua đều để lại một vệt chém lớn, tiếng đổ gục của cây cối cùng những chiếc lá bị xé thành trăm mảnh như tiếng gào thét của bầu trời đêm tĩnh mịch.
“Ughh! Số lượng của đòn đánh quá nhiều…!”
Tôi lùi một bước, rồi thêm một bước nữa, cố gắng né tránh những đòn đánh từ khắp nơi như cơn thịnh nộ của một đại quỷ!
Nhờ vào khả năng mang lại sự may mắn của Neko-sama, tôi đã gần như né tránh và không bị thương quá nặng. Tôi thở hổn hển sau lần thoát chết, nhìn về phía bóng tói xa xăm, chờ đợi một điều gì đó.
“Đáng ghét!! Ta ghét ngươi!! Ta ghét ngươi!!!!”
Kẻ Nắm Giữ dường như đã phát điên, con bé lao nhanh về phía tôi nhờ những cơn gió, sau đó cô ả dùng cánh tay là những đôi cánh liên tục chém về tôi.
[Thời Quang Cấp Túc! Kích Hoạt]
Cơ thể tôi bỗng chỗng tăng tốc, mọi giác quan đều nhanh nhạy và tăng cường, đòn tấn công đầy bất ngờ của Tĩnh Lặng giờ chỉ đang chậm rãi mà đánh xuống, tất cả đều nhờ vào khả năng “Điều Khiển Thời Gian” của Nekomaru!
Tôi nhanh chóng lùi về phía sau nhiều bước, biết rằng khả năng của ông ta vẫn còn rất hạn chế, chỉ cầm cự ít nhất 10 giây. Vừa dứt suy nghĩ, 10 giây đã kết thúc, đòn đánh mạnh mẽ của Tĩnh Lặng ngay lập tức đáp đất, tạo nên rung chấn nhẹ, khói bụi mịt mù khắp không gian.
Tôi ho vài phát vì bụi bậm, nhưng chợt lại nghe thấy tiếng chuyển động của Kẻ Nắm Giữ sự Tĩnh Lặng.
“AGHHH! TA SẼ GIẾT NGƯƠI!!”
Con bé lao ra từ trong đổ nát, cánh tay xoay vòng, cùng với đó tôi cảm nhận được vô số đòn tấn công vô hình chuẩn bị đáp xuống cơ thể tôi, đoán chừng con bé chỉ cách tôi 5m.
“Hah… Khoảng cách như vậy là quá đủ rồi..!!”
Nekomaru nhảy xuống và ôm vào eo của Hikaru, rồi chạm vào tay của anh ta. Ông ta nhìn lên Tĩnh Lặng vẫn vô cùng giận dữ mà cười nụ cười đắc thắng.
[Chảy Lùi Thời Gian, Kích Hoạt!]
Một luồng sáng phát ra từ tay của Hikaru, thanh đao mang cấu trúc của Veronium dần dần trở lại tay của cậu với tốc độ đáng kinh ngạc, xuyên qua cả cơ thể nhỏ nhắn của Kẻ Nắm Giữ Sự Tĩnh Lặng. Ngay lúc đó, thanh gươm chạm vào {Bảo Vật Sự Tĩnh Lặng} khiến tôi nhìn thấy những ký ức cùng khung cảnh khi xưa mà cô bé trước mắt đã trải qua.
----------------
“Oe…Oe…Oe~"
Cô y tá ôm chặt đứa bé trong lòng, ngậm ngùi nhìn người phụ nữ trên giường đã ra đi vì kiệt sức và mất máu quá nhiều, cô ngoảng đi và bước ra khỏi phòng phẫu thuật, đối mặt với người cha đang đan tay đã chai sạn đi theo thời gian, cô chầm chậm bước đến và cất tiếng.
“Chúc mừng anh…Là con gái”
Ông ta ngước nhìn người y tá, đôi mắt vốn ban đầu là sự hi vọng, rồi lại trở thành tuyệt vọng, cùng với đó là sự thất vọng, một nỗi lo lại hiện lên trong lòng cô y tá, nhưng cô vẫn từ tốn trao đứa bé cho người đàn ông.
“Xin lỗi…Nhưng vợ ông thì…”
Cô ngập ngừng nói, có lẽ người đàn ông đã biết điều gì đã diễn ra với vợ mình, ông cố kiềm nén cảm xúc, ôm đứa bé gái trước mặt, ông ôm chằm lấy đứa bé vào lòng…
…
…
…
“Bố ơi…Con…”
”Hm? Sao đó con gái? Con gặp vấn đề gì à?”
Ngươi bố lặng lẽ ân cần tiến về phía con gái nhỏ nhắn đáng yêu của ông ấy, giờ đây ông trong đã tươi tắn hơn, trong cũng đã giống “con người” hơn, có lẽ là vì do đứa con gái mà vợ ông đã cố gắng đưa nó vào thế giới này.
Ông lặng lẽ xoa đầu con bé, dù cho rằng mọi chuyện như thế nào, ông vẫn luôn yêu thương, mãi yêu thương đứa con gái trước mặt, người bố đưa tay ra sau lưng của đứa con, đẩy nhẹ nó về phía mình, rồi ôm chằm lấy nó, hơi ấm của gia đình, của hạnh phúc, của sự vui vẻ bao trùm lấy không gian của căn nhà bé nhỏ, nơi có 2 trái tim liên kết và cùng nhau vượt mọi khó khăn…
…
…
Bước qua những ngôi nhà ấm cúng, người bố cùng đứa con gái đang dạo bước trong cái lạnh buốt của mùa đông, cả hai cùng đi, cùng vui đùa và cùng ngắm nhìn mặt trời đang dần ló dạng, ông dẫn con bé đi vào sáng sớm như vậy, bởi vì hôm đấy là sinh nhật năm con bé 10 tuổi, thế nên với trách nhiệm là người bố, ông đã đưa nó đi khắp làng, mua cho cô bé chiếc bánh kem ngon và xinh đẹp nhất cho nó, dù chiếc bánh gần bằng 2 tháng lương của ông, nhưng vì hạnh phúc của con gái mình, ông hoàn toàn chấp nhận tất cả, mọi điều ông làm tới bây giờ, điều vì con gái của mình. Ngồi trong quán ăn thân thuộc của cả hai, chỉ là góc nhỏ của quán thôi, nhưng lại chan chứa biết bao ấm cung khiến con người ta phải ganh tị, con bé nhắm tịt mắt lại, đan hai tay vào nhau và cầu nguyện, nguyện cho gia đình của con bé sẽ sớm giàu sang, cùng bố bước đi trên đoạn đường dài sau này của tương lai…Phù!, chiếc nến tắt đi, và đứa bé vui vẻ cùng bố ăn ngon lành chiếc bánh, cùng nhau, cả hai nhâm nhi bánh sinh nhật trong sự hạnh phúc và ấm cúng…Không để ý rằng…Bên ngoài có một bé gái đang chăm chú nhìn họ, đôi mắt nó trống rỗng, mang một màu đen tối u ám, không hề nhìn thấy gì cả, thứ con bé nghe được chính là những tiếng cười, tiếng hạnh phúc của một gia đình mà vốn bé gái ấy chẳng thể nào có được…ngước nhìn cái ấm cúng đó mà cái lòng buốt giá trong trái tim của nó mãi mãi sẽ không thể nào nhận được
Con bé tiếp tục trường bò cơ thể nhỏ nhắn, quần áo rách rưới, chân bị bầm khắp nơi, tới mức khó mà đứng dậy, chỉ còn đôi tay…thứ duy nhất giúp nó di chuyển khắp cái làng trong mùa đông lạnh giá này, bên hông của nó chính là những sấp báo, cô bé đi khắp nơi và bán đi những tờ báo này, khi cô bé bước qua một lớp học, bỗng một ý nghĩ thôi thúc cô dừng lại, đó là một lớp học văn, khi người cô giáo vẫn đang say sưa giảng những câu thơ của một nhà thơ mà con bé không biết tên, hăng say trước từng câu nói và nhịp điệu của người nhà giáo, cô bé không ngừng cảm thán và lắng nghe từng lời, từng câu, từng chữ, có lẽ được viết và nghe những câu thơ ấy chính là ước mong lớn nhất của cuộc đời cô…Tuy vậy cô không thể mãi ở lại đây, cô nghĩ thầm trong lòng rằng sẽ có một ngày, chính mình sẽ mua và học những bài thơ ấy…Đó chính là khát khao của cô…Nhưng đó là tương lai, hiện tại suốt cả ngày, cô chỉ có thể bán được 5 tờ báo, lôi cái thân tàn và mệt mỏi của mình vào trong nhà. Đối mặt với người bố trên tay cầm chai rượu, hắn nắm lấy mái tóc của con bé, liên tục tát mạnh vào mặt nó, tới mức sưng vù cả lên, hắn ta trừng đôi mắt gian tà và ném con bé xuống đất. Tức giận leo thang, hắn dẫm và đá vào tay của con bé, tới mức bầm tím…Đôi mắt ngấn lệ và đau đớn, miệng mấp máy, cơ thể run rẩy vì lạnh cũng là vì mệt mỏi và khốn khổ…
Đỉnh điểm vào một ngày có tuyết rơi và gió tuyết nổi lên, con bé lại bị người bố nhẫn tâm đẩy ra ngoài đường, dưới cái lạnh -10 độ C, nó tiếp tục trường bò, tới tiệm phân phát báo, nhận lấy những tờ báo trong tay, con bé lại lếch cái cơ thể này một cách mệt nhọc, qua từng con đường, từng ngôi nhà, nó cố để đưa mọi người nhựng tờ báo…Nhưng họ không quan tâm và bỏ đi…Vì ai lại quan tâm cái thứ nghèo hèn và bẩn thỉu như cô cơ chứ?…Kiệt sức, cô bé lủi thủi bò tới một con hẻm nhỏ, run rẩy vì cái lạnh, cô bé ôm chặt cơ thể với bộ quần áo rách rưới vốn vô dụng trong việc sưởi ấm…
…
…
Bỗng có tiếng bước chân vội vàng lướt qua con hẻm, rồi lại có thêm vài tiếng bước chân khác…Cuối cùng cũng có người cất tiếng.
“Mau chạy đi!!! Tuyết lở rồi!!!! TUYẾT ĐÃ LỞ RỒI!!!!”
Mọi âm thanh bình yên bỗng vụt tắt, thay thế bằng tiếng nháo nhàu và tiếng la hét của người dân, họ nhanh chóng vào trong căn nhà với lò sưởi, mong rằng đại hoạ này sẽ kết thúc.
Tiếng lở tuyết ngày càng to, nó đang dần dần tiếng gần, bé gái với sấp báo trên tay co ro trong góc hẻm, cô bé khóc nấc, nước mặt rơi xuống chiếc má đỏ ửng vì những bạt tay của người bố, cô bé khụp cả người xuống, sợ hãi và trong chờ vào một tia hi vọng nào đó sẽ giúp cô qua mau kiếp nạn này…
Chỉ là…Phép màu ấy…Không thể đến được với cô bé đáng thương và tội nghiệp…Vùi lấp trong đống tuyết dày, dường như cô đã mất mạng ngay lập tức sau khi tuyết bao trùm lấy thân thể bé nhỏ của cô…Nhưng miệng của con bé vẫn mấp mấy vài từ…
“Bố…Bố ơi…”
Đôi tay vẫn cầm chắc sấp báo ấy đã không còn hơi ấm của con người, toàn bộ cuộc đời của con bé chỉ có một nốt trầm xao xuyến…đắng cay mà đau lòng…Nhưng dường như điều đó đã thu hút {Bảo Vật của Tĩnh Lặng}
Nó len lỏi và tìm kiếm cơ thể của con bé ấy trong đống tuyết, và rồi chuyện gì đến cũng đến…Nó đã trao cho cô bé ấy một cơ hội để sống một lần nữa….Một lần nữa…