Thanh kiếm vẫn găm chặt vào cơ thể nhỏ bé của Kẻ Nắm Giữ sự Tỉnh Lặng, nó cố gắng dẫy dụa trong vô ích, như một con chuột đã bị dính bẫy, lúc này Hikaru mới trở về thực tại. Mọi thứ cậu thấy chính là thời điểm mà Tĩnh Lặng trở thành kẻ nắm giữ, đôi mắt cậu hơi rưng rưng, tay run rẩy và buông lỏng, thả thanh gươm cùng cơ thể của Tĩnh Lặng xuống mặt đất.
“Này! Nhóc làm sao đấy? Con bé kia làm gì nhóc à?”
Nekomaru bất an hỏi, ông ta nhận thấy sự bất thường trong giác quan của Hikaru, rồi bỗng chợt ông nhìn Kẻ Nắm Giữ, con bé thở gấp, nhưng dường như vẫn còn sức lực.
Từng bước một, con bé cố tiến về phía của Hikaru, trong khi cậu đã chìm trong quá khứ của Kẻ Nắm Giữ Tỉnh Lặng…
“Rồi sẽ có lúc con tìm thấy bạn thật sự của con thôi”
Người mẹ ôm lấy đứa con gái vào lòng
“Hãy chết một cách ý nghĩa, nhất là khi con chết, mọi người vẫn sẽ nhớ về con…”
Ánh hào quang cuối con đường chiếu rọi, người mẹ hôn vào trán của đứa con gái, rồi rời xa con bé, đôi tay cố níu giữ nhưng hoàn toàn bất lực.
“Mẹ…”
Kẻ Nắm Giữ Tĩnh Lặng giơ tay về phía hư không, cô bất chợt nhớ lại một phần ký ức, về ký ức lúc mẹ cô còn sống trên cõi đời. Nhìn vào phần bụng đã bị khoét một lỗ lớn, con bé ngưng di chuyển, cánh tay như đôi cánh nhẹ nhàng sờ vào phần bị khoét ấy, như thể cố gắng tìm kiếm thứ gì bên trong đó.
Nekomaru vẫn nhìn chằm chằm vào biểu hiện kì lạ của Tĩnh Lặng, lúc này Hikaru cuối cùng cũng phản ứng lại, đôi mắt cậu mở to, cơ thể đã túa ra không biết bao nhiêu là giọt mồ hôi.
”Không thể… Kẻ Nắm Giữ Tĩnh Lặng đâu rồi?”
Tôi nói, quay sang nhìn Neko-sama, ông ta không nói một lời, vẫn chỉ chăm chăm nhìn con bé vẫn đang bơ phờ, chân không duy chuyển.
“Khoan đã, con bé khi nãy mình cứu đâu rồi?”
Tôi bất chợt nhận ra bé gái bị Kẻ Nắm Giữ Tĩnh Lặng tấn công, liên tục xoay quanh, đảo mắt tìm kiếm liên tục, cuối cùng tôi thấy con bé vẫn ở chỗ cũ, vẫn là bất tỉnh nằm kế góc cây ấy.
Nhưng trước khi tôi cố gắng làm điều gì đó, Tĩnh Lặng đã đi trước một bước, con bé đã ở đó từ bao giờ, trước cái tình thế ấy, tôi những tưởng tim mình đã ngừng lại một nhịp. Với toàn bộ sức lực, tôi chạy về phía của Tĩnh Lặng, nhặt thanh gươm trên đất, dù biết rằng con bé đã trải qua một quá khứ đau buồn, nhưng nếu nó vẫn muốn làm hại con người, tôi buộc phải giết nó!.
“Dừng lại…Em xin anh…”
Bỗng Kẻ Nắm Giữ quay mặt lại, băng quấn quanh mặt đã ướt đẫm nước mặt, cô không ngừng rơi lệ.
Nekomaru ngay lập tức nhận ra, ông cất tiếng.
“Là trao đổi Bảo Vật, có lẽ {Bảo Vật Tĩnh Lặng} đã chọn được kẻ kế thừa tiếp theo rồi..”
Tôi dừng lại, đôi mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, Kẻ Nắm Giữ Tĩnh Lặng liền toát ra một nguồn niệm lực lớn bao quanh cơ thể nó, rồi {Bảo Vật Tĩnh Lặng} cũng được tháo ra khỏi cơ thể con bé, bảo vật ấy chính là một chiếc khăn tay. Kẻ Nắm Giữ nhẹ nhàng ngồi xuống, cô trao cho bé gái trước mặt Bảo Vật của mình bằng cách truyền niệm lực vào cơ thể của con bé, sau đó đưa Bảo Vật vào bên trong.
Toàn bộ cảnh tượng này đều được Hikaru quan sát, anh không ngừng nghĩ về những cơn đau thấu tận trời xanh của Tĩnh Lặng khi con bé còn là con người, mảnh đời ấy có lẽ sẽ dừng lại tại đây…Có lẽ cũng nên là lúc mà ta phải giải thoát cho một linh hồn trở về với đúng nơi của chúng.
Sau đó, cơ thể của Tĩnh Lặng dần rã ra, chiếc khăn quấn quanh mắt tan biến, để lộ đôi mắt xinh đẹp nhưng chỉ còn là lòng trắng, cô bé nhìn tôi và rồi mỉm cười.
“Hãy chăm sóc bạn ấy thật tốt nha anh…!!”
Có lẽ đây là nụ cười đẹp nhất cuộc đời con bé, như là một vì tinh tú trong khoảng không đen tối…
Tôi bỗng chốc không nhịn được mà ôm lấy cô bé trước mắt, đây sẽ là hơi ấm cuối cùng mà con bé có được.
Trước sự bất ngờ của Tĩnh Lặng, đôi mắt cô lại tuôn ra những giọt lệ, nhưng đây là giọt lệ của sự thoã mãn, mãn nguyện.
Bầu trời đêm nay thật đẹp…nhất là khi có những vì sao tô nét cho chúng, vậy nên, Tĩnh Lặng sẽ trở thành một vì sao trên bầu trời ấy.
Khi hạt bụi cuối cùng đã tan biến. Bước trên một con đường đầy ánh quang, đấy là hình ảnh của hai mẹ con, cùng dạo bước trên cánh đồng ngô, mỉm cười và vui vẻ hạnh phúc bên nhau…Đấy là gia đình mà Tĩnh Lặng mãi mãi luôn hướng về…
…
…
“Fujigawa, ta biết nhóc vẫn còn đau buồn cho cái chết của Tĩnh Lặng, nhưng ta phải quay về sớm, Satou và Luise có thể đã quay lại và đang chờ chúng ta đấy”
Tôi ngừng lại, giọng nói của Nekomaru đưa tôi trở về thực tại, nhận ra nhiệm vụ cần làm lúc này, tôi thở một tiếng, đôi mắt trấn án bản thân với những chuyện đã diễn ra, đôi tay từ từ ẵm bé gái vẫn đang bất tỉnh trước mặt, tôi bước về phía sân ga, mong rằng Yuki vẫn đang chờ đợi mình…
…
…
Trở về đại cuộc bên Yuki và Luise. Trong khi cô nàng vô cùng chật vật khi đòn tấn công khi nãy đã trúng phần vai của cô, may mắn là nó không quá nghiêm trọng nhưng ít nhiều đã làm cho cuộc chiến khó khăn hơn.
Luise vẫn đang cố gắng trong việc chữa trị của mình, dưới sức ép khá lớn đến từ đối thủ, Yuki ngẫm nghĩ một điều gì đó.
“Này cô Luise, đòn tấn công của cô hoàn toàn vô dụng với tên này ư?”
Cô cất tiếng hỏi, tay đã cầm chắc cây cung, đôi mắt sắc bén nhìn đám niệm lực vô dạng lơ lửng.
“Đúng vậy, cô cũng chả hiểu tại sao, nhưng đòn tấn công của cô dù xuất lực khá lớn, sức công phá cũng phải gọi là hàng khủng, vậy mà chúng dường như vô dụng trước tên kia”
Luise nói, trong khi đôi tay cô vẫn liên tục chữa trị cho người đàn ông bán vé.
“Vậy thì…Em đoán em cần làm gì rồi”
Cô thở một tiếng, nhìn đám niệm lực trước mặt mà cô thở dài một tiếng.
Một cách nhanh nhạy, Yuki liền bứt tốc về phía Ảo Ảnh, biết rằng việc này sẽ không có ích lắm vì có lẽ Luise đã làm điều này trước đó nên Yuki đã thông minh hơn khi thay vì lao về phía Ảo Ảnh thì cô leo lên một cái cây rồi bắn những cây cung về phía Kẻ Nắm Giữ.
Đúng như dự đoán, hắn tấn công về phía trước nhưng không ngờ huống chuyển động của Yuki, những mũi tên liên tục găm vào cơ thể Ảo Ảnh.
Yuki nhếch mép cười một tiếng
“Hah, Ta biết cách để giết ngươi rồi”…