Chương 6: Phim kinh dị thường có bridge plot*... Mới là lạ

Bridge Plot: Một thuật ngữ trong phim. Bridge nghĩa bóng chỉ "thứ đóng vai trò như một cầu nối" và "sự chuyển giao". Plot có nghĩa là "tình tiết", "kế hoạch". Hai từ này ghép với nhau để chỉ việc mượn (hoặc tham khảo) các tình tiết hoặc đoạn ngắn xuất sắc trong những bộ phim kinh điển.

Vẻ mặt Lâm Nguyên Phi trở nên cứng ngắc, biểu tình như bị chơi xấu.

Phản ứng này đã dọa Yuki.

"Lâm Nguyên? Ặc... Cậu làm sao thế?" Cô gái gọi tên, Lâm Nguyên Phi hãy còn đang ngẩn người, nên nhẹ nhàng lay người hắn: "Tỉnh lại đi, Lâm Nguyên Phi, sao cậu kinh ngạc như thế? Công ty Umbrella này có chi nhánh ở đây thì có gì kỳ lạ sao?"

Cô gái khó hiểu.

Mặt Lâm Nguyên Phi cứng ngắc nhìn Yuki, hỏi:" Yuki, hỏi cậu một chuyện, cậu có biết công việc chủ yếu của công ty Umbrella là gì không?"

Nói không chừng công ty Umbrella này chỉ là cái tên phụ họa? Chứ không phải là công ty Umbrella kỹ nghệ sinh dược phẩm?

Yuki nói: "Hình như là tập đoàn có sản nghiệp cực kỳ lớn bao gồm dược phẩm, thiết bị điều trị, sản phẩm công nghiệp quốc phòng, đa số các kỹ thuật cao mới đều là sản nghiệp của nó? Dù sao đây cũng là một tập đoàn mang tính quốc tế, khắp nơi trên thế giới đều có chi nhánh của tập đoàn Umbrella, là một xí nghiệp lớn vô cùng có danh tiếng."

Toàn bộ tư liệu đều được sao chép từ Baidu à? Sao từ ngữ lại lại cứng nhắc như vậy?

Lâm Nguyên Phi đờ mặt đứng ở giao lộ, tựa như ánh đèn tàn trong gió, dù xảy ra chuyện gì cũng không sao cả.

Ha... Kayako, Sadako, Tomie, giờ ngay cả tập đoàn Umbrella và thành phố Raccoon cũng xuất hiện...

Không còn gì để sợ nữa.

Đã tới mức độ này rồi thì không còn gì để sợ hãi nữa.

Khác biệt duy nhất chính là chết ở trong tay người nào thôi.

Vẻ mặt Lâm Nguyên Phi như vừa bị chơi hỏng.

Yuki lo lắng nhìn hắn: "Lâm Nguyên, cơ thể cậu không thoải mái sao? Mình thấy từ khi xem xong đoạn băng ghi hình kia xong cậu cứ là lạ sao ấy."

Lâm Nguyên Phi cố nặn ra một nụ cười nhạt.

Ông đây xuyên không tới, không được kế thừa một chút nào trí nhớ của chủ nhân thân thể này, ngoài gương mặt y nguyên ra thì tất cả đều thay đổi thành một người khác, còn có thể không lạ được à?

Hắn nặng nề thở dài một hơi, nói: "Yuki, cô gái chúng ta gặp hồi nãy là một con quái vật cực kì đáng sợ. Sau này gặp lại cô ta thì nhớ là phải cách cô ta xa một chút, nhớ không? Ở gần cô ta càng lâu thì chết cực kỳ thảm."

Yuki kinh ngạc mở lớn hai mắt: "Ơ? Lâm Nguyên chạy nhanh như vậy hóa ra là để trốn chị Tomie sao? Chị ấy có gì đáng sợ vậy?"

Mặt Lâm Nguyên Phi tràn ngập khổ sở: "Đáng sợ hơn so với cậu tưởng tượng nhiều... Tóm lại sau này gặp lại cô ta thì nhớ cách xa cô ta một chút là được."

Hắn nhìn khu phố gần đây, nói: "Chúng ta đợi thêm một lát rồi im lặng quay về, xem xem cô ta có còn ở gần nhà cậu không. Nếu bị cô ta để ý thì chúng ta xong đời."

Lâm Nguyên Phi nghĩ mà sợ.

Vừa rồi thật sự cực kỳ cực kỳ nguy hiểm.

Lúc đó chắc là hắn đã bị Tomie quyến rũ rồi? Phản ứng rất không bình thường.

Cũng may cái tên Tomie khiến hắn hoảng sợ, bừng tỉnh đúng lúc, nếu không bây giờ hắn đã biến thành con rối gỗ bị Tomie giật dây đằng sau, rồi bị cô ta tùy tiện đùa giỡn rồi.

Hai người đi dạo xung quanh một vòng, cuối cùng Yuki dẫn đường, hai người lặng lẽ về gần nhà Yuki.

Lâm Nguyên Phi không dám về thẳng, mà trốn ở gần đó nhìn nửa ngày, sau khi xác định Tomie không ở đây mới cùng Yuki cẩn thận từng chút một trở về nhà của cô.

Lúc này, sức gió bên ngoài đã rất lớn.

Dựa vào giải thích của Yuki và Tomie thì có lẽ là điềm báo bão sắp đổ bộ vào dất liền, trên khu phố không một bóng người, hệt như một thành phố chết.

Lâm Nguyên Phi và Yuki đi nhẹ không một tiếng động tới trước cửa nhà Yuki, nhìn ngôi nhà nhỏ hai tầng trước mặt trong bóng tối, không hiểu sao Lâm Nguyên Phi lại nhớ tới nhà ma của Kayako mà hắn mới rời khỏi.

Một cảm giác khủng hoảng kỳ lạ chậm rãi xuất hiện trong lòng hắn.

Khi bước vào lối vào lạnh tanh, Lâm Nguyên Phi không nhịn được nuốt nước miếng.

"Yu... Yuki, sao trong này tối om thế?"

Lâm Nguyên Phi nhìn phóng ốc tối om trước mặt, trán bắt đầu đổ mồ hôi hột: "Không bật đèn à? Hay là do nhà cậu thật ra không dùng đèn điện?"

Lâm Nguyên Phi nói một câu đùa nhạt nhằm điều tiết không khí, lại phát hiện không khí trong nhà càng lạnh hơn.

Yuki bấm công tắc mở điện bấm vài lần, nhưng trong phòng vẫn tối đen như mực.

Yuki bất lực nói: "Hình như bị mất điện."

Lâm Nguyên Phi cũng tưởng xung quanh khu này đều tối đen như mực, một ngọn đèn cũng không nhìn thấy, chắc là do bão lớn khiến dây điện của khu bị làm hỏng rồi? Khiến cả khu xung quanh đều bị mất điện?

Rõ ràng đây là hiện tượng cực kì bình thường, nhưng Lâm Nguyên Phi lại chợt cảm thấy lạnh người.

Phòng ốc tối đen, khu phố không người, nhà cửa trống trải...

Mẹ ơi... Đoạn bridge plot (chuyển tiếp) này thật quen mắt.

Bà chị Kayako kia liệu sẽ không tìm tới chứ?

Khi ý thức được điểm này, Lâm Nguyên Phi có loại xúc động muốn chạy mất dạng.

Căn phòng tối om vốn không một tiếng động, nhưng giờ hắn nhìn lại y như một ngôi nhà mà quỷ dị khủng bố, tựa như có một nữ quỷ áo trắng cả người đầy máu có thể bò ra bất kỳ lúc nào vậy.

Quay đầu bị giết? Đi vào lối rẽ bị giết? Ngẩng đầu bị giết? Bà chị Kayako kia sẽ bò ra giết từ góc nào đây?

Lâm Nguyên Phi cứng mặt đứng tại chỗ, lòng sợ muốn chết, ánh mắt cũng không dám nhìn tùy tiện khắp nơi.

Xem nhiều phim kinh dị như vậy, không lẽ hắn còn không hiểu đạo lý nhìn lung tung sẽ chết à?

Gống như truyện cổ tích, khi các thợ săn ở nơi hoang dã gặp phải sói, sói sẽ vung móng vuốt phủ lên bả vai của bạn, nhưng lúc này bạn nhất định không được quay đầu lại, bởi vì một khi quay đầu bạn sẽ làm lộ yết hầu, sói sẽ cắn một phát đứt cổ bạn.

Lại nói phim kinh dị quay đầu bị giết không lẽ cũng dùng chung nguyên lý như này? Quay đầu lại sẽ bị ác quỷ giết chết?

A a a a a a.... Khủng khiếp quá! Vì sao mình lại gặp phải chuyện vớ vẩn như này!

Cảm giác lạnh lẽo như băng đang nhẹ nhàng từng đợt từng đợt chui vào người Lâm Nguyên Phi.

Hình như không khi đang ngày càng lạnh lẽo hơn.

Hắn cảm nhận rõ ràng trong bóng đêm đang có một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, khiến da đầu hắn run lên.

Nhưng hắn lại không nhìn thấy gì, trước mắt chỉ thấy bóng tối.

Kayako... Là Kayako thật sao?

Chắc không phải đâu? Bà chị kia chạy tới giết người nhanh vậy sao? Nóng vội như vậy?

Lâm Nguyên Phi nuốt nước bọc, mặt hơi tái đi.

Đúng lúc này, trong bóng đêm có một tia sáng yếu ớt vụt sáng, khiến tinh thần Lâm Nguyên Phi chấn động mạnh.

Lúc này hắn mới phát hiện Yuki mở điện thoại di động, dùng chức năng đèn pin trên điện thoại để chiếu sáng.

Thấy Lâm Nguyên Phi đứng ngơ ở cửa vào không nhúc nhích, Yuki hơi hoang mang.

"Lâm Nguyên? Cậu đứng bất động ở đó làm gì? Có vấn đề gì sao?"

Lâm Nguyên Phi cười ngượng, cúi xuống giả bộ đang cởi giày, thực chất là để che giấu cảm giác xấu hổ của mình.

"Không sao, mình quên..."

Nhưng nụ cười trên mặt Lâm Nguyên Phi đã cứng lại.

Ngay khi hắn cúi xuống, mặt song song với mặt đất.

Sau đó, hắn nhìn thấy một khuôn mặt.

Một khuôn mặt của phụ nữ.

Giống như dán luôn trên mặt sàn, đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Lâm Nguyên Phi khom người cúi đầu trong nháy mắt, đối điện với hai mắt của đối phương...

Nụ cười trên mặt Lâm Nguyên Phi cứng đơ.

Giơ ngón giữa...

Cúi đầu bị giết?!

Đạo diễn, cái này không giống kịch bản!