Chương 7: Tình tiết chuyển tiếp cơ bản của xuyên không

Ở lối vào tối om, ánh sáng yếu ớt.

Khi Lâm Nguyên Phi cúi đầu xuống, nụ cười trên mặt đã cứng đờ.

Sợ hãi ớn lạnh, cảm giác như bị giòi chui vào xương bàn chân lan ra khắp người hắn.

Gương mặt phụ nữ trên sàn đang nhìn chằm chằm vào hắn, hình ảnh kinh dị quả thực y hệt trong trong điện ảnh kinh dị.

Sau đó... Không có sau đó.

Gương mặt người phụ nữ kia vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Nguyên Phi, nhưng không có động tác nào khác.

Hai bên giằng co khoảng vài giây, Lâm Nguyên Phi mới phát hiện ra... Thứ này hình như là một bức tranh?

Hắn vội vàng lấy điện thoại di động, nương theo ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động, nhìn thấy rõ mặt của người phụ nữ trên sàn kia Một tờ rơi quảng cáo.

Mặt người phụ nữ trên tờ quảng cáo không hề thay đổi, nhưng hồi nãy nhìn trong bóng tối thực sự hơi đáng sợ.

Lâm Nguyên Phi nghĩ mà sợ nhặt tờ quảng cáo lên, nói: "Yuki, sao cửa nhà cậu lại có một tờ rơi quảng cáo thế này?"

Yuki nhận lấy tờ quảng cáo rồi nhìn thoáng qua, cũng không hiểu được: "Chắc là trước đó còn sót lại? Mình cũng không nhớ rõ nữa."

Lâm Nguyên Phi vừa đi vào cửa, vừa cảm thấy hơi sợ.

"Vừa cúi đầu đã nhìn thấy một gương mặt phụ nữ nhìn chằm chằm làm mình sợ gần chết."

Yuki cười một cách dễ thương, cười tới mức lòng Lâm Nguyên Phi run lên.

Nói thật, nếu không phải do Yuki đáng yêu, với trong nhà này khả năng có bảo bối cứu mạng thì Lâm Nguyên Phi thực sự không muốn tiến vào ngôi nhà tối om, âm trầm quỷ dị này.

Không phải có phải do xem nhiều trong phim kinh dị hay không mà Lâm Nguyên Phi luôn cảm thấy kiến trúc nhà ở của Nhật Bản mang cho hắn cảm giác âm trầm quỷ dị.

Đặc biệt là khi mất điện, căn phòng tối om chỉ có nguồn sáng duy nhất là từ hai chiếc điện thoại di động trong tay hai người.

Ánh đèn yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng một chút xung quanh hai người, còn những khu vực khác thì vẫn tối đen như mực.

Mang tới cảm giác bị bóng tối bao vây.

Không hiểu sao Lâm Nguyên Phi lại nhớ tới một câu Con người ở trên một hòn đảo không biết tên giữa đại dương u ám, đại dương này mênh mông bát ngát, chất chứa vô cùng nhiều bí mật, nhưng chúng ta không nên giương buồm nghiên cứu quá xa, tìm tòi quá sâu...

Không phải Lâm Nguyên Phi nhát gan sợ bóng tối, mà hiện giờ, hắn thực sự không khác gì chim sợ cành cong.

Mới ra khỏi nhà ma Kayako, hiện giờ Lâm Nguyên Phi nhìn bất kì nơi nào âm u cũng đều thấy sợ hãi, luôn cảm thấy bà chị Kayako sẽ nhảy ra từ bất kỳ góc nào.

Dám theo Yuki đi vào căn phòng tối om này đã được coi như dùng hết toàn bộ dũng khí trong người rồi.

Trong căn phòng tối, vừa đi chung với Yuki Lâm Nguyên Phi vừa nói chuyện hòng rời lực chú ý.

"Yuki, nhà cậu im lắng quá... Cha mẹ cậu không có nhà sao?"

Yuki lắc đầu: "Họ công tác ở nước ngoài, rất ít khi về nhà. Tuy em gái mình ở chung với mình nhưng tối nay em ấy có việc phải ra ngoài nên trong nhà không có ai cả."

Chậc, có em gái có nhà, cha mẹ lại bận rộn, đúng là khuôn mẫu tiêu chuẩn của nhân vật chính trong tiểu thuyết.

Lâm Nguyên Phi chậc một cái, không phát biểu cảm nghĩ nữa, Yuki cũng ngừng lại.

"Tới rồi..."

Yuki nói xong bèn lấy chìa khóa mở cửa phòng ở trước mặt.

Nương theo ánh đèn yếu ớt, Lâm Nguyên Phi nhìn thấy trên tấm bảng hình trái tim màu hồng viết tên Yuki.

Xem ra đây chính là phòng của Yuki.

Lần đầu vào phòng của con gái nhưng Lâm Nguyên Phi lại chẳng kích động bao nhiêu.

Dù sao phía trước tối om chẳng nhìn thấy gì, hơn nữa ngoài một ít mùi thơm thoang thoảng từ trong phòng tràn ra thì cũng không có gì đáng để kích động.

Hắn cũng không phải loại thanh niên simp chúa, dù nhìn thấy quần lót hay nội y của con gái cũng phải hưng phấn giương cờ.

Huống hồ chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là thứ mà chị Shiki để lại.

Đó mới là trọng điểm!

Nếu chị Shiki thực sự là Ryougi Shiki trong Type-Moon, thì thứ mà cô ấy để lại nói không chừng chính là manh mối cứu mạng!

Lâm Nguyên Phi mang theo gương mặt kích động nhìn Yuki lấy một chiếc hộp gỗ rất dài bên dưới gầm giường, trong lòng lại đang chửi thầm thứ quan trọng như vậy vì cái éo gì lại tùy ý cất ở nơi như vậy,

Không chờ Yuki giải thích hắn đã đoạt lấy hộp gỗ, hưng phấn mở ra.

"Thứ trong hộp gỗ này... Ặc..."

Nương theo ánh sáng yếu ớt từ điện thoại di động, hắn nhìn thấy rõ thứ trong hộp gỗ là gì.

Là một thanh kiếm gỗ rất bình thường.

Không phải là lễ trang ma thuật kinh thiên động địa gì, cũng chẳng phải bí tịch ghi lại cách hàng yêu phục ma, chỉ là một thanh kiếm gỗ thông thường.

Loại kiếm gỗ tương tự đao gỗ kiếm gỗ Lâm Nguyên Phi thấy ở bên ngoài rất nhiều, mười lăm tệ một thanh, ở các điểm du lịch lớn đều có bán, lúc làm kiếm còn khắc lên thân mất chữ mờ mờ khó thấy Ỷ Thiên Kiếm!

Rất được mấy đứa nhỏ thích.

Đờ cờ mờ! Món đồ chơi này chính là thứ mà Ryougi Shiki để lại?

Tuy vỏ kiếm gỗ không đần tới mức viết ba chữ Ỷ Thiên Kiếm, nhưng dù thế nào Lâm Nguyên Phi cũng thấy món đồ chơi này chỉ là một thanh kiếm gỗ bị nứt bình thường, không có điểm nào đáng khen.

Đã không có hào quang bảo bối của một bảo vật bình thường, lại càng chẳng có phù văn không ai hiểu mà trông vào có vẻ rất lợi hại, nó trụi lủi, thậm chí ngay cả hình dáng gia công cũng xấu không chịu được.

Lâm Nguyên Phi tỏ ra khiếp sợ nhìn Yuki ở trước mặt: "Yuki, đây là thứ mà chị Shiki để lại đây à? Một thanh kiếm gỗ bị nứt?"

Yuki chớp mắt nói: "Đúng vậy, Lâm Nguyên kinh ngạc tới vậy? Không phải trước đó cậu thấy một lần rồi sao?"

Lâm Nguyên Phi cầm thanh kiếm gỗ cũ nát trong tay, khóc không ra nước mắt.

Không trách chủ nhân thân thể này không lấy món đồ chơi này đi, thứ này vừa nhìn đã biết là phế liệu không có giá trị rồi... Ờ? Hình như có chỗ không đúng.

Nếu thứ đồ chơi này thực sự chỉ là một thanh kiếm gỗ hỏng thì Ryougi Shiki cố tình để lại cho Yuki cất làm chi? Cứ ném luôn vào thùng rác dưới tầng không phải nhanh hơn à?

Lâm Nguyên Phi suy nghĩ đúng 0.5 giây, rồi quyết đoán lấy thanh kiếm gỗ ra.

"Yuki, cho mình mượn thanh kiếm gỗ này hai ngày được không?" Lâm Nguyên Phi nở nụ cười nịnh nọt, hành động y hệt lúc Lưu Bị mượn Kinh châu.

Cái tính ấy rõ ràng là mượn rồi sẽ không định trả lại.

Đáng tiếc Yuki tuổi nhỏ không rõ lòng người hiểm ác, vậy mà lại đồng ý không hề chần chờ.

Vì thế, Lâm Nguyên Phi đạt được đạo cụ đầu tiên sau khi xuyên không.

[Ting! Đạt được đạo cụ trừ ma +9 gậy gỗ]

Ngay khi Lâm Nguyên Phi lấy được kiếm gỗ, trong đầu hắn vang lên âm thanh lạnh lùng như băng... Mới là lạ.

Căn bản không có bất kì hệ thống hay là chủ thần linh tinh gì gì đó đọc giám định!

Quả nhiên mình trần trụi xuyên không, không có ngón tay vàng, cũng chẳng có hệ thống?

Lâm Nguyên Phi thở dài, nhìn về phía Yuki: "Yuki, chúng ta đi thôi. Ở đây tối om cũng không tiện, còn mất điện nữa, chờ lát nữa bão đổ bộ sẽ gặp nguy hiểm, bằng không tới nhà mình ở một đêm đi~~~ Mình dọn cho cậu một phòng trống."

Lâm Nguyên Phi mặt đầy hồn nhiên mời cô em trước mặt tới nhà mình qua đêm.

Dĩ nhiên là hắn không có ý xấu gì, cái này hắn có thể đảm bảo.

Hắn chỉ muốn Yuki dẫn hắn tới nhà của chủ nhân thân thể này mà thôi.

Dù sao Lâm Nguyên Phi cũng không được kế thừa trí nhớ của chủ nhân thân thể, hoàn toàn không biết một chút gì về thân thể này!

Không biết người này ở đâu, không biết cha mẹ người này là ai, cũng không biết địa chỉ gia đình, ngay cả quan hệ giữa người với người cũng hoàn toàn không biết một chút gì.

Bây giờ bảo hắn ra khỏi nhà Yuki thì hắn chỉ có nước ngủ ngủ ngoài đầu đường thôi.

Vị cứu tinh duy nhất có thể dựa vào bây giờ chỉ có cô nàng xinh đẹp Gasai Yuki này mà thôi.

Thật ra đây là lần đầu tiên hắn mời một cô gái xinh đẹp tới nhà ngủ, Lâm Nguyên Phi cảm thấy hơi thấp thỏm và kích động, sợ bị từ chối.

Nhưng rõ ràng đầu óc Yuki thiếu một sợi dây thông minh, hoặc nên nói cô bé không có một chút lòng phòng bị nào với nguời lạ, chỉ nghĩ vài giây đã đồng ý.

Yuki đồng ý nhanh như vậy khiến Lâm Nguyên Phi rất bất ngờ.

Hắn còn đang sợ cô bé rụt rò do dự lo lắng sợ hãi nữa cơ, còn chuẩn bị một đống lý do để thoái thác, sao Yuki lại đồng ý luôn rồi?

Đây là tới nhà một nam sinh ngủ qua đêm đó! Em gái không suy nghĩ thêm một chút hả? Không sợ người ta đánh lén ban đêm? Hoặc là bỏ thuốc vào nước uống, trong lúc ngủ bất tỉnh nhân sự bị người khác cái đó cái đó hả?

Các em gái Nhật Bản đều to gan như vậy luôn?

Lâm Nguyên Phi tỏ ra khiếp sợ, cảm thấy bản thân vừa có thêm một nhận thức mới về Nhật Bản.

Quả nhiên là vậy... Nghệ thuật tới từ cuộc sống nhưng lại cao hơn cuộc sống.

Không hổ là đất nước sản xuất nghệ thuật tối cao nhất thế giới!

Dân phong thật là chất phác.

Phòng Yuki ở tầng hai, hai người muốn ra ngoài thì tiếp theo cần phải đi xuống cầu thang làm bằng gỗ.

Lúc hai người đi qua, Yuki còn lo lắng dặn dò hắn: "Lâm Nguyên cẩn thận bậc thang nhé."

"Yên tâm đi, cả đời này mình chưa từng bước hụt lúc đi cầu thang đâu, đừng lo." Lâm Nguyên Phi bình tĩnh tạo cho bản thân một cú flag: "Nếu mình bước hụt thì lập tức... A a a a!!"

Trong tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, Lâm Nguyên Phi đạp hụt một bước xuống không khí, trực tiếp ngã lăn xuống cầu thang.

Nháy mắt, trời đất trong mắt hắn xoay chuyển trăm bề, thân thể Lâm Nguyên Phi như thoát khỏi sức hút của trái đất, cả người như mất trọng lực.

---Hắn đang rơi xuống rất nhanh.

Giây tiếp theo, Lâm Nguyên Phi nặng nề đập thẳng xuống sàn tầng một, phát ra một tiếng bịch trầm đục.

Đầu hắn thì xui xẻo đập trúng bậc thang, tuy sàn và bậc than đều làm bằng gỗ, nhưng Lâm Nguyên Phi vẫn ngã đau tới mức nổ đom đóm mắt.

Ngồi đơ trên mặt đất nửa ngày trời không dậy nổi.

Đặc biệt là đầu, Lâm Nguyên Phi chỉ cảm thấy gáy rất đau, dường như bị ai đánh mạnh vào.

Tầm mắt tối sầm.

"Đau đau đau đau..."

Đau khổ ngồi phịch trên sàn, Lâm Nguyên Phi nghe thấy Yuki hét chói tai.

Sau đó trơ mắt nhìn Yuki hoảng sợ đỡ hắn dậy.

"Lâm Nguyên, cậu có sao không?" Yuki hoảng hốt hỏi.

Lâm Nguyên Phi ngả vào lòng Yuki, cả người đau đớn, căn bản không rảnh đi ngửi mùi thơm trên người cô gái xinh đẹp.

Hắn duỗi tay sờ gáy đau muốn chết của mình, tay đầy máu...

"Đờ mờ chảy máu rồi..."

Lâm Nguyên Phi nhìn chằm chằm vào máu trên tay mình, vẻ mặt khiếp sợ.

Ông đây ngã chảy máu luôn? Đệt mẹ! Đầu ngã chảy máu liệu sẽ không mất trí nhớ chứ?

Ờm... Chờ đã, mất trí nhớ?

Lâm Nguyên Phi sửng sốt nửa giây, rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp, vẻ mặt mờ mịt.

"Cậu... Là ai?" Lâm Nguyên Phi hỏi.

Yuki hoảng sợ hỏi: "Lâm... Lâm Nguyên? Cậu mất trí nhớ à?"

Mặt Lâm Nguyên Phi tràn ngập mờ mịt: "Lâm Nguyên...? Ai là Lâm Nguyên thế? Mình à?"

Vẻ mặt ngu ngơ mờ mịt của Lâm Nguyên Phi hệt như đứa nhỏ vừa mới sinh, hoàn toàn không nhớ gì về người bên cạnh: "Mình tên là Lâm Nguyên sao?"

Bộ dáng ngờ nghệch luống cuống kia đúng là có thể coi như từ giả thành thật.

Ok, nhiệm vụ chủ tuyến sau khi xuyên không --- Giả vờ mất trí nhớ đã hoàn thành!

Mình đã nói rồi, không có tình tiết giả bộ mất trí nhớ sau khi xuyên không thì căn bản không phải là xuyên không.

Lâm Nguyên Phi làm mặt bất ngờ nhìn Yuki: "Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Với cả, mình là ai..."