Chương 5: Thế giới này chắc chắn hỏng ở đâu đó rồi

Tomie, một cô gái xinh đẹp vô cùng thần bí.

Trên người cô có một loại mị lực đặc biệt, có thể khiến bất kỳ ai bao gồm cả phụ nữ đều vô thức say mê cô, yêu cô và cũng biến thành con rối của cô.

Hơn nữa, đi đôi với yêu say đắm còn có cả dục vọng chiếm giữ, người bị cô mê hoặc sẽ vô thức muốn giết chết cô, phân thây cô.

Nhưng Tomie không thể chết.

Sau khi cô ta bị phân thây giết chết, dù thi thể chỉ còn lại một miếng nhỏ, thậm chí là một sợi tóc cũng có thể chia ra sinh sôi nảy nở ra một Tomie mới.

Những Tomie này là độc lập, cùng coi nhau là kẻ thù và có chung suy nghĩ muốn giết chết đối phương.

Bởi vì bản tính của Tomie chính là một cô gái ham hư vinh và ngạo mạn, thủy tính dương hoa*, nói năng tùy ý phóng đãng, lòng ghen tỵ cũng rất cao.

*Thủy tính dương hoa: Hành vi tính tình thay đổi như nước, lung tung tựa phấn hoa. Hàm nghĩa chỉ người phụ nữ không chuyên tình, tác phong thiếu đứng đắn.

Tất cả những người đàn ông si mê cô ta đều chết rất thảm.

Mà nếu có người đàn ông nào có can đảm từ chối Tomie thì cô sẽ tức giận, không những không bỏ qua cho người ta mà trái lại còn gắt gao quấn chặt đối phương, mãi cho tới khi mê hoặc được người ta.

... Chờ chút, không phải nơi này là thế giới The Ring và thế giới của Kayako à? Sao lại có Tomie?

Cả người Lâm Nguyên Phi như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo từ đầu tới chân.

Lúc này cuối cùng hắn cũng phản ứng lại.

Đờ mờ đây là Tomie đó! Là quái vật Tomie đó!

Chẳng trách hắn cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu đó, hóa ra vấn đề nằm ở chỗ này.

Tuy rằng hắn đã độc thân hơn hai mươi năm, nhưng nói sao cũng là chính nhân quân tử... Dù chỉ là ngụy (quân tử).

Dù nghĩ như nào cũng không có khả năng tỏ ra simp chúa trước mặt một em gái xa lạ như này được?

Cho dù ngày xưa hắn từng điên cuồng say đắm cô nàng mối tình đầu cũng không lộ ra si mê tới mức độ như này... Tiện thể nhắc tới, mối tình đầu của Lâm Nguyên Phi đã từ chối lời tỏ tình của hắn, sau đó nhanh chóng chuyển trường như bị dọa , từ đó Lâm Nguyên Phi chưa từng gặp lại người ta.

Haiz... Chuyện cũ nghĩ lại là thấy sợ...

Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, chắc mình đã bị năng lực quyến rũ của Tomie hấp dẫn ngay từ đầu rồi nhỉ? Không trách biểu hiện hồi nãy của mình y như yêu râu xanh, hóa ra là do bị trúng bẫy.

Người phụ nữ đáng sợ này...

Lâm Nguyên Phi đứng một bên, thấy Yuki thực sự muốn mời Tomie vào nhà làm khách thì sợ run chân, sống lưng lạnh lẽo.

Thực sự muốn mời Tomie về nhà kìa... Bà cô tổ Yuki ơi! Cô em ngại chưa đủ loạn hả? Sadako với Kayako thôi đã đủ rồi, bây giờ cô em còn muốn mời bà cô Tomie kia vào nhà nữa?

Có phải lại chuẩn bị mời thêm ngài Freddy vào nhà, để bốn con quỷ bọn họ chơi mạt chược trong nhà không?

Lâm Nguyên Phi không nói hai lời, vội kéo tay Yuki chạy ra ngoài.

Bão sắp đổ bộ, từ ngõ tới đường lớn trong thành phố bị gió lớn bao phủ, một cảnh tượng đáng sợ chứng tỏ giông tố đang chuẩn bị kéo tới.

Lâm Nguyên Phi kéo tay Yuki chạy nhanh trong cơn gió lớn, sau lưng và lòng bàn tay đều đang toát mồ hôi lạnh.

Mẹ ơi! Nếu để Tomie bám lấy hoặc là chọc giận Tomie thì hắn khỏi chờ hai bà chị Sadako và Kayako. Hai bà chị ấy vừa tới cửa thì có lẽ hắn đã good game trước rồi.

Kéo Yuki chạy nhanh trong trận gió lớn, Lâm Nguyên Phi không dám quay đầu lại nhìn, sợ gặp phải cảnh quay đầu là bị giết thường thấy trong phim kinh dị, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt đang mỉm cười của Tomie.

Hắn không dám nhìn Tomie dù chỉ một cái.

Vì nếu bị quyến rũ thật thì hắn chết chắc.

Ở sau lưng, trong cơn gió lớn truyền tới tiếng hô của Yuki.

Nhưng tiếng gió hơi lớn, và lúc này Lâm Nguyên Phi chỉ lo chạy trối chết, căn bản không nghe rõ Yuki đang nói cái gì.

Hai người chạy rất lâu, mãi tới khi hai chân Yuki mềm ra, chạy không nổi nữa thì cả hai mới dừng lại.

Yuki đỡ tường, hai chân nhũn ra: "Lâm... Lâm Nguyên! Cậu làm gì đó?"

Yuki hơi tức giận.

"Đột nhiên vô cớ chạy làm gì? Chân mình mệt sắp gãy ra rồi... Phù phù... Không ổn, phổi khó chịu quá..."

Yuki vừa nói chuyện vừa thở hổn hển.

Xem ra chạy như điên một đường này hơi quá sức với một cô gái.

Còn Lâm Nguyên Phi lại không mệt chút nào, còn thấy hơi kỳ quái.

Dựa theo thể chất cơ thể bình thường của một người thì chạy lâu như vậy đáng ra phải mệt chết chứ? Vì sao mình lại không cảm thấy gì cả?

Thậm chí Lâm Nguyên Phi còn có cảm giác, nếu phía sau không kéo thêm một cô em thì hắn còn chạy được nhanh hơn... Ặc... Chủ nhân của thân thể này rèn luyện cơ thể rất khá, đoán bừa chắc cũng ngang một vận động viên chạy đường dài?

Lâm Nguyên Phi nghĩ lung tung một hồi.

Lúc này hai người đang đứng ở một giao lộ náo nhiệt, ánh đèn nê ông trong thành phố lóe sáng.

Tuy bão sắp đổ bộ nhưng lượng xe cộ lưu thông trên đường vẫn khá nhiều, chỉ có điều người đi đường hơi ít.

Lâm Nguyên Phi quay đầu nhìn một lúc, xác nhận Tomie không đuổi theo sau mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà Tomie tuy đáng sợ, nhưng thể chất lại chỉ ngang một thiếu nữ bình thường, hắn chạy nhanh như vậy chắc đối phương không đuổi kịp đâu?

Nhưng mà giờ Tomie đã biết vị trí nhà Yuki... Mẹ ơi, đừng nói cô ấy để mắt tới mình nhé?

Nếu Tomie đi theo từ chỗ Yuki tìm tới mình thì sao? Không lẽ mình phải nói bye bye với Yuki sao?

Nhưng Yuki đã xem băng ghi hình của Sadako ở nhà ma Kayako với hắn, nếu hắn phải chết thì Yuki chắc cũng không có khả năng sống được? Vào lúc này mà đá Yuki đi sẽ khiến cô không kịp chuẩn bị gì phải đối mặt với hai con ác quỷ, liệu có còn nhân tính không?

Vả lại Yuki chính là người bạn duy nhất mà hắn biết ở thế giới này, cũng là cửa sổ quan trọng giúp hắn hiểu biết thế giới này.

Nếu mất Yuki thì một người xuyên không như hắn, không quen người, không quen cảnh sẽ tìm kiếm bạn bè mới ở gần đây rồi tìm sự trợ giúp như nào?

Làm ơn, bảy ngày nữa bà chị Sadako sẽ giết tới đây, bà chị Kayako thì không biết giết tới đây lúc nào, còn có bà cô Tomie đang lảng vảng gần đây nữa. Thời điểm này còn không nhanh chóng nghĩ cách bảo vệ mạng sống đi, còn có thời gian để nghĩ làm quen bạn mới à?

Lâm Nguyên Phi suy nghĩ lung tung, Yuki lại đang thở hổn hển, cuối cùng cũng thở ổn định lại được.

Cô hơi tức giận.

"Lâm Nguyên, sao cậu..."

Nhưng lời trách móc của cô chưa nói xong thì đã bị Lâm Nguyên Phi cố tình cắt đứt.

"Oa! Tòa nhà kia cao quá! Đó là điểm mốc cao nhất của thành phố sao?" Lâm Nguyên Phi chỉ vào tòa nhà phía trước rồi nói với vẻ mặt thán phục.

Nói thật, cách đánh trống lảng của hắn vô cùng sứt sẹo.

Nhưng Yuki chỉ tức giận trừng mắt với hắn một cái rồi cũng bỏ qua.

Thậm chí còn bám theo chủ đề của hắn để giải thích tòa nhà này.

"Đó là tòa nhà của công ty Umbrella, tuy chỉ là một chi nhanh nhưng nó chính là xí nghiệp lớn nhất ở thành phố chúng ta rồi. Nghe nói 50% thanh niên trẻ tuổi trong thành phố Raccoon đều đang làm ở công ty này cả." Yuki giải thích.

Nụ cười trên mặt Lâm Nguyên Phi cứng đờ.

Mẹ nhà nó! Công ty Umbrella? Thành phố Raccoon? Đây không phải là Nhật Bản à? Vì sao tòa nhà công ty Umbrella lại ở thành phố Raccoon? Lại nói, Nhật Bản có thành phố nào là Raccoon à?

Còn nữa, chẳng lẽ các người không biết hai danh từ công ty Umbrella và thành phố Raccoon mang ý nghĩa gì hả?

Thế giới này nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó rồi?

Chắc chắn là hỏng ở đâu đó?

Có Sadako Kayako, có Tomie, giờ ngay cả công ty Umbrella với thành phố Raccoon cũng xuất hiện luôn, kế tiếp có phải còn định xuất hiện Ailen với Predator, ác quỷ đường phố Freddy đại chiến cương thi?

Mình mới ngủ một giấc thôi mà có tội lớn tới vậy à?

Ngủ một giấc tỉnh dậy thấy bản thân xuyên không tới một nơi quỷ quái... Đm, xuyên không quá rồi đấy!