Chương 51: Chương 51: Triệu Phong Kiếm Pháp

Triệu Phong chợt quát một tiếng, phóng về phía Bắc Tiểu Lục.

Lần này, tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều, trong chớp mắt liền vọt tới trước người Bắc Tiểu Lục.

Hắn hai tay nắm chuôi kiếm, hướng về phía Phương Vũ cắt ngang một kiếm. Đây là pháp khí trung phẩm Thần Phong kiếm, nói tới cũng là tình cờ, một đệ tử gia tộc nhỏ bị hắn nhìn trúng đạo lữ, dưới sự tức giận hắn diệt cả gia tộc đó, tất nhiên là âm thầm trong bóng tối làm.

Môn phái cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là bọn họ cũng không biết rằng, hắn phát hiện ra được một một khối Ngân Thiết. Đây là tài liệu chủ chốt luyện chế pháp khí trung phẩm. Dùng một nửa tích góp, mới nhờ được người luyện chế ra thanh kiếm này.

Phi kiếm vạch qua không khí, phát ra âm thanh chói tai.

Bắc Tiểu Lục thúc giục chân khí gia trì trường kiếm, dễ dàng chặn một kích này.

Triệu Phong tốc độ tấn công rất nhanh, một đòn không có kết quả, lập tức thu về phi kiếm, hướng Bắc Tiểu Lục cổ chém tới.

Bắc Tiểu Lục lần nữa nâng lên trường kiếm, muốn chặn một kích này.

Nhưng thời điểm Thần Phong kiếm lúc sắp va chạm, vào trường kiếm của Bắc Tiểu Lục, đột nhiên biến thành một cái tàn ảnh, biến mất không thấy gì nữa.

Mà một cỗ lạnh lẽo, xuất hiện sau lưng Bắc Tiểu Lục.

"Ồ?"

Bắc Tiểu Lục cũng không bối rối, nhanh chóng xoay người, chặn nhất kiếm chém của Triệu phong.

Bắc Tiểu Lục nhìn lên trước mặt Triệu Phong, khen nói :

"Thân pháp không tệ."

Một kiếm này bị chặn, Triệu Phong trong mắt lóe lên một vệt kinh ngạc, nhưng rất nhanh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tấn công mạnh mẽ đối với Bắc Tiểu Lục.

Thần Phong kiếm trong tay hắn linh hoạt trên không trung xuất quỷ nhập thần, bổ về những nơi hiểm yếu của Bắc Tiểu Lục.

Thanh niên tử y không biết từ lúc nào đã biến mất, hắn đang tìm cơ hội nhất kích tất sát Bắc Tiểu Lục.

Không trung vạch qua từng đường kiếm ảnh, khiến cho người nhìn hoa cả mắt.

Triệu phong thân pháp khá quỷ dị, một hồi xuất hiện ở trước người Bắc Tiểu Lục, một hồi xuất hiện sau lưng Bắc Tiểu Lục, hoặc là bên cạnh, quỷ mị biến hóa.

"Đây là Triệu Phong thành danh, Đoạn Hỏa Lưu kiếm pháp!"

Thanh niên tử y trong ánh mắt lập lòe, hắn chuẩn bị ra tay rồi.

Triệu Phong thế công càng ngày càng như vũ bão, Thần Phong kiếm trên không trung vạch qua âm bạo, thanh âm cũng càng ngày càng chói tai.

Tu sĩ vây xem sắc mặt tái nhợt, che lỗ tai, nhìn cách đó không xa song phương giao chiến.

Keng! Keng! Keng.

Từng âm thanh lưỡi kiếm va chạm vào nhau.

Cùng lúc đó, trên mặt đất, hay những tảng đá, cây cổ thụ xung quanh, đều bị kiếm khí đi qua, lưu lại vết tích.

Từ tình thế mà xem, có vẻ như Bắc Tiểu Lục rơi vào hạ phong.

Bởi vì hắn vẫn luôn bị động phòng thủ, mà Triệu Phong tấn công lưu loát, không chút nào gián đoạn, càng lúc càng lăng lệ.

Hắc Lân Yêu Mãng một bên quan sát cuộc chiến, nó rất phiền muộn, cảm giác như không ai để ý tới nó vậy. Bắc Tiểu Lục không cho nó tham chiến, nó buồn chán một bên theo dõi. Lúc đầu có người còn nhìn qua nó, không biết tại sao nó chỉ đứng một chỗ. Dần dần, do hai người Bắc Tiểu Lục và Triệu Phong đánh nhau hấp dẫn bọn họ, Hắc Lân Yêu mãng tự động bị xem nhẹ, rốt cuộc không ai thèm để ý nó.

Thanh niên tử y, một bên ẩn hình, một bên ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Hắc Lân Yêu Mang. Sau khi xác định tên này không có ý định xuất thủ, mới tập trung vào Bắc Tiểu Lục.

Dư ba đánh nhau của hai người Bắc Tiểu Lục quá mạnh mẽ, Triệu Phong kiếm pháp xử lý quá thuần thục, đều có toan tính và dứt khoát. Có thể thấy được y cũng không phải loại đơn giản.

Triệu Phong càng đánh càng ác liệt, đừng nhìn hắn đang có vẻ áp chế Bắc Tiểu Lục, ngược lại chính hắn mới cảm thấy áp lực. Bởi vì dù hắn có ra chiêu như nào, Bắc Tiểu Lục cũng thanh thoát phá chiêu được. Triệu Phong cũng không ngu ngốc, hắn nhận ra Bắc Tiểu Lục đang dùng hắn làm đá mài dao. Thế công của hắn, càng lúc càng bị Bắc Tiểu Lục có xu thế áp chế. Nghĩ tới đây hắn liền nổi giận, quát một tiếng :

“ Ngươi dám coi thường ta, chết đi”.

Triệu Phong từ trong ngực lấy ra một tấm phù màu vàng, phía trên vẽ vài đạo phù văn, cùng với một thanh tiểu đao màu vàng trông rất sống động.

Y lộ ra vài phần tiếc nuối, đem tấm phù để trước người, hai tay tư thế không ngừng biến ảo, đánh ra từng đạo pháp quyết, chân khí không ngừng điên cuồng tiến vào.

Nhìn tấm bùa này hết sức bình thường, tại hấp thu cực hạn chân khí về sau, bỗng tỏa ra hào quang bốn phía. Nhất là thanh tiểu đao màu vàng đang không ngừng lay động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra.

"Phù Bảo!" Bắc Tiểu Lục nhận ra đây là tấm phù gì, cũng có chút bất ngờ không nghĩ tên này, có thể một món bảo mệnh không tồi, chỉ tiếc đối với hắn vô dụng.

Sở dĩ gọi là Phù Bảo, đó là một loại phù lục hết sức đặc thù, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới luyện chế ra được.

Nguyên Anh tu sĩ có thể đem một phần uy lực của linh bảo, vận dụng thủ pháp chế luyện phù lục, thông qua một ít phức tạp thủ đoạn, phong ấn vào trong tấm phù. Do vậy mới được gọi là Phù Bảo, uy lực của tấm phù cũng tùy thuộc vào lực của mỗi người.

Mỗi lần luyện chế Phù Bảo, nếu mà thất bại sẽ dẫn đến linh bảo phản phệ, chính vì tính mạo hiểm như vậy. Những tấm Phù Bảo như thế giá trị vượt qua cả pháp khí cực phẩm.

Tu sĩ có được Phù Bảo cho dù chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, cũng có thể miễn cưỡng kích phát được phù lục. Chỉ là uy lực sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng như vậy đối với tu sĩ dưới Trúc Cơ trở xuống, cũng là một món bảo mệnh kinh khủng.

Cho nên rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh lúc thọ mệnh của mình sắp hết, thường không tiếc tiêu hao uy lực của linh bảo, luyện chế ra mấy đạo Phù Bảo để cho con cháu của mình, dùng làm con bài bảo mệnh.

Có điều khác biệt với những tấm phù lục cấp thấp, việc để kích hoạt được được lực lượng được phong ấn bên trong, tu sĩ Luyện Khí kỳ cần tốn rất nhiều thời gian. Cũng có thể nói đây là điểm yếu duy nhất, bởi vì cảnh giới thấp không phải muốn kích hoạt thì sẽ được.

Không có ngoại lệ, loại phù này cũng chỉ có thể dùng một lần mà thôi. Bởi vậy nó cũng không phải vạn năng. Vật phẩm quý như vậy, chẳng trách lúc lấy ra Triệu Phong lộ vẻ tiếc nuối. Những y vẫn quyết định dùng, có thể thấy được y rất quyết tâm đối phó Bắc Tiểu Lục. Bởi vì công kích bình thường, không tạo thành hiệu quả mấy đối với Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục cầm phi kiếm, thúc giục Thất Lôi bộ pháp, nhằm tiếp cận Triệu Phong, đánh đứt đoạn quá trình kích hoạt Phù Bảo.

Triệu Phong không quan tâm, vẫn tập trung kích hoạt Phù Bảo, không phải gã tự đại gì. Chẳng qua cũng không phải chỉ có một mình hắn.

Bắc Tiểu Lục tiếp cận Triệu phong còn ba mét. Thanh niên tử y cuối cùng cũng động, hắn cũng không thể để Bắc Tiểu Lục giết Triệu Phong được. Mọi người phía xa kinh hô, nhưng Bắc Tiểu Lục giống như không nhận thấy được phía sau người xuất hiện, cũng không quay đầu lại.

“Keng..!”

Vài âm thanh va chạm kêu lên, năm thanh lưỡi đao vòng cung chớp mắt xuất hiện đâm vào sau lưng Bắc Tiểu Lục.

Nhưng khác mọi người nghĩ, Bắc Tiểu Lục cũng không có bị năm thanh lưỡi đao này đâm xuyên, ngược lại thì năm thanh lưỡi đao này chạm vào thân thể của Bắc Tiểu Lục thì bị gãy, trực tiếp bắn ra.