Bắc Tiểu Lục vừa một quyền, đánh bay hai tên Luyện Khí tầng chín trung kỳ, ngã sang một bên không biết sống chết. Thấy có sát khí mạnh mẽ, hắn nghiêng đầu nhìn qua, thấy khuôn mặt âm trầm của Triệu Phong, hơi kinh ngạc. Nhìn qua còn tưởng rằng, hai người có mối thâm hải huyết cừu.
Bắc Tiểu Lục tế ra một thanh hạ phẩm phi kiếm, không nhanh không chậm chém ra một chiêu. Đây có lẽ là lần đầu hắn sử dụng tới kiếm chiêu, có thể thấy lực công kích của Triệu Phong rất mạnh.
Keng,
Một tiếng ngân bá đạo, từ trong người Bắc Tiểu Lục phát ra. Vô số ánh sáng màu xanh tím, hội tụ trên đỉnh đầu Bắc Tiểu Lục.
Những đạo ánh sáng màu tím xanh chói mắt, khiến không gian dao động như một dòng nước, tản ra hai bên. Tiếng kiếm khí rít lên chói tai. Đồng thời, trong không trung, linh khí tụ lại thành lưỡi kiếm gió màu xanh, được bao phủ bởi những dòng tia chớp tím, lao theo phi kiếm mà chém về phía Triệu Phong đang xông tới.
Lúc này, tiểu kiếm màu bạc cùng hỏa mãng trước sau đánh tới, sau một tiếng nổ ầm vang, hỏa mãng nổ tung thành điểm điểm hồng quang, tiêu tán trong thiên địa.
Bụi đất bốc lên mù mịt, vô số những tia chớp to bằng cánh tay tản ra xung quanh. Hỏa Xà Phù kia cũng sắp đạt tới linh phù cấp hai thượng phẩm, nhanh chóng bị gạt bỏ, có thể thấy kiếm chiêu này rất cường đại.
Mà tiểu kiếm màu bạc cũng bị ngăn cản, bật ngược lại về. Một kiếm này liền chặn phá hai đại chiêu của hắn, Triệu Phong vựa sợ lại tức giận.
Triệu Phong cũng không tiếp tục, thao túng tiểu kiếm màu bạc công kích nữa, mà thúc dục trở về. Ngay sau đó hắn lật tay một cái, lại lấy ra một xấp phù lục thật dày.
Đối với tu vi của hắn hiện tại, trung phẩm pháp khí thật sự là tiêu hao chân nguyên thật nhiều. Mới vừa rồi bất quá chỉ xuất ra một đòn toàn lực, đã làm tiêu hao hết gần nửa chân khí của hắn. Tên tiểu tử này quá mạnh, hắn không dám vừa mới bắt đầu chiến đấu, đã dùng hết sạch chân khí của mình.
Dùng phù lục thì không sợ, căn bản sẽ không quá tiêu hao nhiều chân khí bản thân mình. Hắn liều mạng dùng hết sạch phù lục mà mình có, nhất quyết phải giết chết tên tiểu tử này.
Bắc Tiểu Lục thấy đợt công kích thứ nhất của Triệu Phong, cũng có chút thưởng thức. Lúc nhìn thấy đối phương lại một lần nữa lấy ra mấy chục đạo phù lục, nhất thời á khẩu nghẹn lời.
Đây là ai vậy, đây là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín thông thường sao? Mẹ nó, thằng này dám cầm linh phù ra khoe khoang, đây là đang khiêu khích mình đấy à.
Mấy tên đồng bạn thấy Triệu phong vừa ra tay, cũng nắm bắt cơ hội điều khiển phi kiếm chém tới Bắc Tiểu Lục, không cho hắn có cơ hội thở dốc. Nhất thời kiếm khí ba động bay loạn khắp nơi, có một tên Luyện Khí viên mãn ném ra một quả đại hỏa cầu. Tên đối diện cũng tung ra một đại thủy cầu, mục đích cũng không phải nhắm ngay về phía Bắc Tiểu Lục. Mà là phía trước, khi hai quả cầu chạm vào nhau, nổ ra một đợt kinh thiên chấn động.
Bắc Tiểu Lục đành lùi lại, thầm nghĩ :
“ Bọn chúng đây là cố ý ép góc mình”, chợt hắn cảm nhận được một luồng lạnh lẽo ở phía sau, ngay lúc đó không kịp nghĩ nhiều thúc dục chân nguyên hộ thể.
Keng! Một âm thanh chói tay vang lên. Chỉ thấy phía sau một bóng người, không biết từ lúc nào xuất hiện, trên tay vẫn cầm một thanh pháp khí trung phẩm. Trên thân kiếm hiện lên luồng sắc bén chưa tiêu tán, Bắc Tiểu Lục có chút trầm xuống, không phải nói rằng pháp khí trung phẩm rất hiếm sao. Một lúc gặp ngay hai tên Luyện Khí kỳ sử dụng, nhìn bọn người này đều có vẻ hung ác, chắc chém giết qua không ít người.
Bắc Tiểu Lục có chút phá lệ nghiêm túc, vừa nãy nếu như hắn không có chân nguyên hộ thể đại khái cũng chẳng sao. Bởi vì riêng hắc bào này đã là một kiện cực phẩm pháp khí phòng ngự rồi, chưa kể bên trong hắn cũng mặc là một bộ bạch y pháp khí cực phẩm. Nhưng hắn có chút tự đại, để như tình huống vừa rồi, khá là mất mặt.
Không có tâm tư chơi đùa nữa, Bắc Tiểu Lục ánh mắt lạnh lẽo, không để ý tới bộ dạng kinh ngạc của bọn chúng. Ném ra ba tấm phù bùa cấp hai Lôi Hổ Phù, thúc dục chân khí một kiếm Phong Lôi Kiếp chém ra. Đồng thời thúc dục Thất Lôi bộ pháp biến ảo, nơi đi qua chỉ đều vương lại những tia chớp.
“ Qúa nhanh”. Đây là suy nghĩ của mọi người, không kẻ nào dám coi thường, trong tay cầm các loại phù bùa ném vào không gian xung quanh, nhằm quấy nhiễu Bắc Tiểu Lục.
Hơn mười thanh phi kiếm hợp lực xuất ra đại chiêu chống đỡ Phong Lôi Kiếp, nhưng vẫn có vài người không chịu được phun máu. Mục tiêu của hắn không phải những người này, mà những tên còn lại ở hướng khác. Bọn chúng sẽ nghĩ hắn lợi dụng đòn tấn công, để tấn công những người bị thương. Nhưng hắn lại ngược theo dòng suy nghĩ đó, lúc này những còn lại mới dễ mắc sai lầm nhất.
Phốc, phốc!
Từng âm thanh quen thuộc quen lên, hơn năm người liên tục ngã xuống, lần này hắn sử dụng chính là cực hạn bộ pháp, nhanh gọn dứt khoát. Bắc Tiểu Lục tay vẩy vẩy thanh kiếm còn dính máu, nhìn về phía những người còn lại cười nói :
” Nên kết thúc, ta cho phép các ngươi chết, hãy cố gắng cảm nhận giây phút tử vong này đi!”.
Biến mất, đúng vậy sau khi nói xong bóng dáng Bắc Tiểu Lục liền biến mất. Thấy sự tình có chút vượt qua dự liệu, mấy tên còn lại sợ mất mật, mới mặc kệ liều mạng bỏ chạy.
Trong chớp mắt những tiếng kêu cứ kêu lên từng tiếng, mấy người không bắt kịp nổi bóng dáng của Bắc Tiểu Lục.
Nói thì dài nhưng chỉ trong mấy chục hô hấp, tất cả đều ngã xuống trừ hai kẻ còn vẫn sống Triệu Phong và tên thanh niên ám sát Bắc Tiểu Lục. Bọn họ cũng không phải không muốn lợi dụng khoảng thời gian lúc nãy để chạy, chỉ là không có cơ hội. Bọn hắn bị Hắc Lân Yêu Mãng để mắt tới, chưa kể Bắc Tiểu Lục vẫn còn chú ý tới bọn họ, ai chạy trước kẻ đó sẽ bị nhắm tới, ai cũng không muốn cho kẻ kia được lợi. Dứt khoát liên hợp tìm cơ hội diệt sát Bắc Tiểu Lục, Triệu Phong quả thật không can tâm cứ thế bỏ qua.
Bắc Tiểu Lục xuất hiện trước mặt hai người, xung quanh cơ thể tản ra từng gợn sóng lôi điện, gác thanh kiếm lên vai, trông qua rất ngầu. Bắc Tiểu Lục rất hài lòng với hình tượng bản thân lúc này, thầm nghĩ :
“ Có chiếc gương ở đây thì tốt biết mấy!”.
Triệu Phong lên tiếng :
“ Tiểu tử chuyện hôm nay dừng tại đây thế nào?”
Bắc Tiểu Lục không trả lời mà nhìn qua tên còn lại, đây là một tên thiếu niên tuổi tầm mười tám. Nhìn qua rất phổ thông, không có chút đặc biệt, thuộc về trong biển đám người không ai nhận ra được.
Nhưng chính vì như vậy, đôi khi bản thân lại không dễ dàng bỏ qua sự hiện diện của y. Đây là thật sự một tên khó chơi, nếu không phải Bắc Tiểu Lục luôn có thói quen quan sát người khác. Hắn đoán chừng cũng không để kẻ này trong lòng, điều làm hắn hứng thú là công pháp tên này tu luyện là gì. Thuật ám sát vừa rồi thật sự quá ghê tởm, hắn suýt thì trúng chiêu.
Còn tên Triệu Phong hắn tự giác bỏ qua một bên, tên này có chút kinh nghiệm giao chiến, nhưng hắn không đủ gợn lên bọt sóng gì. Bắc Tiểu Lục một tay, đều có thể đánh mười tên như hắn.
Triệu Phong thấy Bắc Tiểu Lục từ đầu đến cuối, đều không liếc hắn một cái, coi hắn như không khí. Điều này làm một tên sĩ diện như hắn sao chịu được, càng kiên quyết muốn giết chết Bắc Tiểu Lục, nếu không thì tên này trở thành tâm ma của hắn mất. Nhìn sang bên cạnh tên thiếu niên tử y, Triệu Phong cũng âm thầm hận, có lẽ chỉ bởi vì Bắc Tiểu Lục từ đầu coi trọng y hơn hắn. Hắn cũng muốn tìm cơ hội âm tên này một lần.