Chương 52: Chương 52: Cổ Trùng Xuất Hiện

Mặc dù trước đó Bắc Tiểu Lục biểu hiện thân thể mạnh không tầm thường, nhưng kia là năm thanh nhỏ pháp khí hạ phẩm.

Nhưng bây giờ, bọn họ chính mắt thấy năm thanh pháp khí cỡ nhỏ bị gãy, bọn họ liền sợ hãi.

Cái này...... Thật là loài người thân thể sao?

Ngay cả như vậy sắc bén pháp khí ám sát...... Đều không thể xuyên thủng?

Lợi dụng lúc năm thanh pháp khí ám sát bắn bay ra, thanh niên tử y liền xuất hiện bổ xuống một kiếm mạnh mẽ vào đầu Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục thân thể không có nhúc nhích, nhưng hắn nâng tay trái lên.

“Keng!”

Một tiếng kim loại va chạm giòn vang, lưỡi kiếm của thanh niên tử y bị phi kiếm chặn đỡ.

Thanh niên tử y thần sắc không có bao nhiêu biến hóa, giống như biết trước vậy. Gã cắn răng sử dụng hết sức lực, nắm chuôi kiếm tiếp tục hạ thấp xuống.

Lúc này, Bắc Tiểu Lục một quyền xuyên qua, thanh niên tử y vội vã giơ phi kiếm chắn ngang.

“Răng rắc!”

Phi kiếm hiên lên những đường nứt vỡ, hiển nhiên bị lực đạo của Bắc Tiểu Lục chấn vỡ.

Thanh niên tử y biến sắc, lập tức buông ra phi kiếm, hai tay cùng lúc xuất ra một quyền về phía ngực Bắc Tiểu Lục.

Một uy thế kinh khủng từ hai tay, của thanh niên tử y phát ra.

“Ầm ầm!”

Một cái chớp mắt, khu vực xung quanh hai người lại bị chấn động, bụi mù mịt.

Đứng ở phía xa xem cuộc chiến, mọi người xôn xao bàn tán.

Từ trong bụi mù, thiếu niên tử y bay ra cách đó mười mét mới dừng lại được. Bắc Tiểu Lục chỉ lùi lại có ba bước, như vậy là đủ hiểu ai mạnh hơn.

Nhìn phía xa xa thiếu niên tử y chỉ bị thương nhẹ, Bắc Tiểu Lục lần này có chút bất ngờ. Tên này quả nhiên không hề đơn giản, không nghĩ tới luyện thể đã bước vào giai đoạn Cốt Cảnh.

Bắc Tiểu Lục lên tiếng, giọng ồm ồm :

” Thú vị, không nghĩ tới ngươi cũng là tu sĩ luyện thể”.

Thanh niên tử y chỉ cười :

” Ngươi mới làm ta bất ngờ, ta vẫn là thua ngươi một bậc”.

Bắc Tiểu Lục lạnh lùng đáp :

” Đáng tiếc, ngươi dám động thủ với ta thì phải có giác ngộ tử vong”.

Bắc Tiểu Lục đột nhiên xuất thủ, để cho mọi người không kịp phản ứng, một đạo kiếm khí kinh khủng bộc phát ra. Mọi người đều nhao nhao lui về phía sau tránh né, tránh bị kiếm khí cuốn vào trong đó.

Đương nhiên càng nhiều người là bị cỗ thanh thế kiếm khí cho dọa, lần này Bắc Tiểu Lục đánh ra đạo kiếm khí này dùng tới tám thành chân khí. Tu sĩ Luyện khí kỳ bình thường đã không thể chống đỡ được rồi, phải biết Bắc Tiểu Lục sở hữu lôi thuộc tính, độ tinh khiết cực hạn. Chân khí chất lượng tinh thuần, mạnh hơn quá nhiều so với tu sĩ khác. Một kiếm khí mang theo thuộc tính lôi hết sức bá đạo, chưa cần sử dụng kiếm chiêu đã bộc phát uy lực mạnh như vậy.

"Chết! !"

Vô số đạo kiếm khí ma sát giao nhau, từ phi kiếm bắn về phía thanh niên tử y.

Thanh niên tử y biết không kịp sử dụng phù lục, y thúc dục trường kiếm từng đạo sắc bén lập lòe, giờ phút này đã vung đến cực hạn, tại bên cạnh y xung quanh đều là kiếm khí sắc bén, cái này để cho rất nhiều tu sĩ cảm thấy như bộ gai nhím vậy. Hiển nhiên y cũng không còn cách nào khác, Bắc Tiểu Lục đạo kiếm khí đã bay tới trước mặt y.

Thế nhưng đạo kiếm khí tia chớp va chạm vào kiếm khí sắc bén, không hề có xu hướng chậm lại, vẫn lao nhanh về phía y. Thanh niên tử y biến sắc, không cản được, bị đạo kiếm khí đánh bay, lộn vài vòng dưới đất cách đó mười mấy mét.

Gã lúc này một gối khụy xuống, phi kiếm cắm xuống mặt đất, chống đỡ cơ thể không bị ngã. Y không thể tin được, tên tiểu tử này bộc phát kiếm khí quá mạnh, đến bây giờ hai tay của y đều tê dại.

Thanh niên tử y nhìn thoáng qua Triệu Phong, thầm mắng một tiếng, hai tay điều khiển phi kiếm biến ảo, từng đạo kiếm khí hình thành lên một màn kiếm phòng ngự. Bắc Tiểu Lục thấy y lấy ra một tấm phù lục, híp mắt thục dục phi kiếm chém ra từng đạo kiếm khí. Ba mươi hai đường, sáu mươi bốn đường... 256 đường...

Khi kiếm khí của Bắc Tiểu Lục chậm rãi hình thành, một lưới kiếm khí thô sơ, màn kiếm của thanh niên tử y giống như bọt khí, kêu lên răng rắc rồi hoàn toàn vỡ vụn rơi xuống.

Vô số kiếm khí giống như mũi kim bao vây lấy thanh niên tử y. Điều duy nhất mà y có thể làm là dùng phi kiếm bảo vệ đầu mình.

Phụt...

Mấy đường kiếm quang xuyên qua thân thể của thanh niên tử y, khiến y bay đi vài trăm mét, lúc này mới ngã trên mặt đất.

Trong lòng của y hoảng sợ không thôi. Đây là kiếm kỹ gì vậy, không ngờ lại kinh khủng như thế? Y vội vàng lấy ra mấy viên đan dược ném vào miệng, sau đó trầm giọng nhìn Diệp Mặc nói:

“ Vị sư huynh này, là tôi không đúng, tôi bằng lòng bồi thường, thả tôi một con đường sống thế nào.”

Đối với lời cầu xin khoan dung của thanh niên tử y, Bắc Tiểu Lục cũng không để ý đến, trực tiếp khống chế phi kiếm chém về phía đầu của y.

Y thấy cầu xin cũng vô dụng, biết hôm nay khó thể thoát khỏi, trước khi chết y bỗng cười gằn :

” Tiểu tử, ngươi không biết mình đang đối mặt với người nào đâu. Ngươi dám phá hỏng kế hoạch của hắn, ai cũng không cứu được ngươi đâu, ta chết ngươi cũng không sống được bao lâu. Ta ở dưới đó chờ sẵn ngươi, sẽ không lâu đâu!”

Ha ha ha!

Bắc Tiểu Lục nhíu mày, không phải hắn sợ mà hắn nhìn qua thi thể của thanh niên tử y này, bỗng phát hiện :

” Đây là cổ trùng sao, thú vị”, một kiếm vung ra kiếm khí, chém nổ con cổ trùng đang định chạy. Hắn cũng chẳng để ý tới lời đe dọa của gã, đe dọa hắn, cả đại lục này có mấy thế lực dám. Gã này chắc chắn bị một kẻ nào đó, dùng cổ trùng cấy vào người, bị bắt làm việc.

Bắc Tiểu Lục cười cười, mới đó àm hắn đã chạm trán với kẻ dùng trùng hay sao. Thất Nguyệt đại lục có hẳn một bảng xếp hạng cổ trùng, có châm ngôn mà hắn từng biết:

“Không phải linh trùng không phải tiên, không phải đệ nhất Vô Ảnh tằm...”

Hắn từng xem qua một vài điển tịch, mấy vạn năm trước các loại linh trùng được tu sĩ nuôi không ít, nhưng dần dần đắc tội quá nhiều thế lực, bị vây quét dần dần. Sau đó, những kẻ sở hữu linh trùng đều lựa chọn mai danh ẩn tích. Gần một nghìn năm trở lại đây, rất ít khi nghe tin về linh trùng, chứ chưa nói tu sĩ dùng trùng.

Lúc này, tại trong một động phủ một vị trung niên mở mắt, sắc mặt âm trầm. Một bộ hoạt thi của hắn được cử vào trong bí cảnh, bị một tên lai lịch không biết giết chết. Hắn tốn bao nhiêu công sức mới tạo ra được, lần này cử vào bí cảnh là tìm kiếm một đồ vật trong đó.

Hắn lộ ra sát cơ lẩm bẩm :

” Dù là ai, dám phá hỏng chuyện của ta đều phải trả giá”, nói xong hắn liền biến mất .

Đã giải quyết xong tên này, bỗng phía sau vang lên tiếng cười điên dại. Bắc Tiểu Lục quay lại nhìn, do tiêu hao chân khí quá nhiều, Triệu Phong lúc này sắc mặt của gã trắng bệch. Nhưng dưới sự ngăn cản của thanh niên tử y, gã đã thành công việc kích hoạt Phù Bảo.

Một thanh tiểu đao màu vàng vô cùng tinh xảo, chỉ dài bằng một bàn tay, nửa trong suốt, lẳng lặng trôi lơ lửng trước ngực gã, bất kỳ ai nhìn vào cũng biết nguy hiểm. Vài đạo hào quang màu vàng vô cùng hoa mỹ lưu chuyển qua lại trên mặt đao. Phát ra những âm thanh âm trầm, khí thế bộc phát ra vô cùng kinh khủng.