Người của Thành Vũ hơi run rẩy, khuôn mặt của hắn hơi tối sầm lại. Một vài giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán của hắn và dần dần lăn dài xuống.
Nhịp thở của hắn càng ngày càng nặng dần. Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nhã Thanh.
Sau đó, Thành Vũ hít một hơi thật mạnh. Đôi môi của hắn hé ra. Ngay lập tức một thanh âm hơi có vẻ “ồ~ ồ” và khàn đặc xuất hiện.
- Dạ có thể xem đây là phỏng vấn đầu tiên của em, vậy nên để rút kinh nghiệm cho những lần sau. Chị có thể cho em biết vì sao em lại không phù hợp với vị trí Quản lý kinh doanh được không ạ?
Nghe thấy Thành Vũ vẫn có thể thốt ra được những lời này, Nhã Thanh mỉm cười đáp:
- Đầu tiên, chị lấy làm tiếc về việc này. Nhưng đối vị trí quản lý kinh doanh (trưởng nhóm kinh doanh), yêu cầu của công ty đối với ứng viên cần phải có tối thiểu 1 năm kinh nghiệm trong bộ phận tương tự. Nhưng trong CV của em lại chỉ có kinh nghiệm đi thực tập 3 tháng trong bộ phận nhân viên bán hàng. Do đó, kinh nghiệm của em không phù hợp với điều kiện mà công ty đã đề ra.
- Thứ hai, mức lương mà em xuất với chị quá cao so với công ty có thể chi trả.
Nghe tới đây, Thành Vũ hơi mất bình tĩnh nói:
- Về phần lương thì em không nói. Nhưng trong bảng yêu cầu công việc mà công ty đã thông báo, em không có thấy có yêu cầu về kinh nghiệm khi làm vị trị này. Chính vì vậy, em mới nộp CV vào.
Đối với người nhiều năm kinh nghiệm trong việc tuyển dụng như Nhã Thanh, loại ứng viên nào cô chưa từng gặp. Vì vậy, phản ứng của Thành Vũ đối với cô là điều hết sức bình thường của một ứng viên.
Nhã Thanh vẫn im lặng và lắng nghe hết những lời của người thanh niên này và đáp lại:
- Xin lỗi em nhé. Đúng là lúc đầu, công ty đã đăng thông báo tuyển dụng như vậy. Nhưng mà thật sự với những người trong nghề, không ai là không hiểu quy tắc ngầm này. Để có thể ứng tuyển vào bộ phận quản lý, người đó cần phải có kinh nghiệm quản lý.
Nghe thế, Thành Vũ cảm thấy cực kỳ tức tối. Hắn cúi mặt xuống bàn để che giấu đôi mắt đỏ chót vì sự tức giận của mình và “the thẻ” nói:
- Chẳng lẽ với tấm bằng Thạc Sĩ loại giỏi của em vẫn chưa đủ kinh nghiệm để làm vị trí này ư?
Nhã Thanh nghe vậy, cô thầm lắc lắc đầu và nói:
- Thật sự mà nói sau khi xem qua CV của em, bộ phận tuyển dụng đã tính loại em ngay từ vòng gửi xe. Nhưng chị đã ngăn họ lại vì muốn trao cho em một cơ hội trong buổi phỏng vấn này.
- Mặc dù trong buổi phỏng vấn này hai chị em mình đã trò chuyện một cách vui vẻ, nhưng thật sự chị vẫn chưa thể nào cảm nhận được những đáp án mà em nói. Có lẽ là do em chưa có kinh nghiệm thực tế, nên nhưng kiến thức lý thuyết mà em nói khó có thể áp dụng vào trong thực tế. Ở phần này, chị muốn dành tặng em một câu “lý thuyết và thực tiễn nó khác xa nhau lắm”.
Nghe tới đây, cảm giác bất bình của Thành Vũ đối với công ty không giảm mà còn tăng thêm. Hắn bỏ công sức ăn học tới mức độ này thế mà có người lại dám vũ nhục hắn. Tệ hơn nữa là cô ta lại dám khinh thường kiến thức do những vị Giáo Sư và Tiến Sĩ đã dạy cho hắn.
Không thể ở nơi này thêm được nữa, Thành Vũ đứng lên và lạnh lùng nói:
- Em hiểu rồi. Cảm ơn chị đã giành thời gian để phỏng vấn em trong ngày hôm nay. Xin phép chị, em về ạ.
Không quan tâm chị ta trả lời gì, Thành Vũ lạnh lùng đi ra bên ngoài và đóng cánh cửa lại kêu lên một cái “rầm”.
Nhìn thấy bóng dáng của người thanh niên khuất dần, Nhã Thanh thở dài một cái. Cả người của cô ngã dài trên chiếc ghế tựa lưng đó. Ánh mắt của cô nhìn xa xăm lên trần nhà và nghĩ:
- Thật sự là vì người thanh niên này không có kinh nghiệm mà cô mới loại hắn ta ư? Không! Dựa vào tấm bằng Thạc Sĩ loại giỏi này, nếu hắn không có kinh nghiệm, thì công ty sẵn sàng tạo điều kiện để hắn ta học hỏi.
- Nhưng người thanh niên này lại đưa ra một mức lương quá cao. Nếu không phải chịu sự tác động của kẻ đó, thì mình đã gợi ý cho người thanh niên này giảm mức lương lại để học hỏi.
- Phùuuuuu! Hy vọng có một ngày em sẽ hiểu ra mọi chuyện. Đắc tội với một người mà em không thể đắc tội, thì cuộc đời này của em khó sống lắm Thành Vũ à.
…
Với tâm trạng tức tối, Thành Vũ nhanh chóng rời khỏi công ty và đi về nhà. Vào cửa hàng tiện lợi, hắn mua một ít đồ ăn và nhanh chóng đi về cái nhà trọ ở một khu “ổ chuột” trong thành phố. Mặc dù xóm trọ này không đến nỗi tan hoang như trong các bộ phim về “trọ ổ chuột”, nhưng với việc thường xuyên sống chung với lũ gián và chuột thì trong mắt của hắn đây không khác gì cái khu trọ ổ chuột.
- Hôm nay như vậy là rồi. Mình cần phải nhanh chóng giải tỏa cảm xúc tiêu cực này đi mới được.
- Xìiiiii! Xẹttttttttt!
Rất nhanh chóng, một bịch snack và một lon coca lạnh đã được hắn khui ra.
- Welcome to Summoner’s rift!
Đây là cách giải tỏa căng thẳng tốt nhất mà hắn có thể làm được, đó chính là chơi game LOL và đi ngủ.
Đang cầm Olat bửa vào đầu từng thằng, đột nhiên một tin nhắn màu vàng hiện lên: “Yahallo”
“Anh chơi game mà không rủ em nha..-.-”.