Tại con đường Phạm Ngũ Lão ở thành phố Hồ Chí Minh, một người thanh niên trẻ tuổi với dáng vẻ hơi vội vã đang từ từ bước tới vị trí của một công ty. Người thanh niên này cao khoảng 1m70, khuôn mặt của hắn không có điểm gì nổi bật.
Hiện tại, hắn đang mặc một bộ đồ suit với bên ngoài là áo blaze, quần tây và giày tây đen. Bên trong, hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng. Ở phần cổ, một chiếc cà vạt có màu đen nhạt đã được thắt một cách chỉnh chu. Trên tay, hắn ta đang cầm một chiếc cặp sách da màu đen. Tất cả những điều này đã tạo nên một phong cách không thể nào công sở hơn, một phong cách cực kỳ lịch sự.
Đứng trước cửa của công ty, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn vào tòa nhà cao tầng ấy.
- Công ty TNHH Vinh Phú. Không sai! Đây sẽ là công ty thứ hai mà mình phỏng vấn.
Sau khi đã xác nhận đúng địa điểm cần tới, hắn giấu đi nét căng thẳng trên khuôn mặt và chầm chậm bước vào bên trong.
Không bao lâu sau, dưới sự hướng dẫn của chú bảo vệ, hắn cũng lên tới được phòng phỏng vấn.
Nhìn cánh cửa gỗ có nước sơn đen tuyền đã được đóng ấy, hắn cúi đầu xuống và nhìn vào chiếc đồng hồ đang được đeo trên cánh tay trái.
- 9 giờ 15 phút. Phù! Vừa kịp lúc. Mặc dù vẫn còn 5 phút nữa mới đến giờ hẹn, nhưng đến trước thì mình dễ tạo thiện cảm tốt hơn đối nhà tuyển dụng.
Nghĩ vậy, hắn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng và bàn tay của hắn đưa lên gõ vào cánh cửa gỗ ấy.
- Cốc ~ cốc! Xin phép, em vào có được không?
Nghe thấy thanh âm của hắn, bên trong phòng phát thanh âm của một người phụ nữ:
- Cửa không khóa! Em vào đi.
Được sự cho phép của người bên trong phòng, người thanh niên mở cánh cửa gỗ ra vừa bước vào bên trong.
Rất nhanh chóng, một người phụ nữ tầm khoảng 35 tuổi ập vào mắt của hắn. Bà chị này mặc một bộ đồng phục không khác gì với hắn là bao.
Thấy người thanh niên bước vào, người phụ nữ nhẻn miệng cười và nói:
- Em ngồi đi. Mà em là Vũ có đúng không?
Nghe vậy, người thanh niên cũng nở một nụ cười và ngồi xuống chiếc đối điện với bà chị.
- Dạ. Em là Nguyễn Thành Vũ ạ.
Thấy người thành niên đã yên vị, bà chị nói:
- Được rồi. Chị xin được giới thiệu, chị tên là Trần Nhã Thanh. Hôm nay, chị là người sẽ phỏng vấn em. Mặc dù vẫn 5 phút nữa mới đến giờ hẹn, nhưng chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn được chứ?
Thành Vũ gật đồng một cái và kèm theo lời nói:
- Dạ. Mình bắt đầu luôn đi chị.
Thấy vậy, Nhã Thanh vừa cười vừa nhìn thẳng vào hai mắt của hắn và nói:
- Chị đã xem qua CV của em và chị rất ấn tượng về nó đấy. Tuy rằng em mới 25 tuổi thôi, nhưng đã tốt nghiệp thạc sĩ Quản Trị Kinh Doanh loại giỏi với GPA 3.5.
Nghe chị ta nói vậy, Thành Vũ đưa tay lên đầu gãi gãi, miệng thì cười cười và nói:
- Chị quá khen rồi ạ.
…..
Và thế là 30 phút đã trôi qua. Trong 30 phút phỏng vấn này, cả hai người đều trò truyện một cách vui vẻ, tám trên trời dưới đất không khác gì một người bạn lâu năm. Dường như, họ đã quên mất rằng, hai người chỉ mới gặp lần đầu tiên vào ngày hôm nay.
Đột nhiên, Nhã Thanh thu hồi nét vui vẻ đùa cợt và thay vào đó là vẻ tiếc nuối nói:
- Xin lỗi em. Em không phù hợp với vị trí tuyển dụng của công ty.
Nghe vậy, Thành Vũ đơ người, miệng thì há hốc ra. Hắn vốn đang rất vui vẻ vì được trò truyện một cách thoải mái. Vốn dĩ dựa vào biểu hiện của bản thân mình và chị phỏng vấn, trong đầu của hắn đã thầm nghĩ rằng bản thân khả năng cao đã ứng tuyển vào vị trí này.
Nhưng sau khi nghe được những lời nói của chị ta, cảm giác đang yomost của hắn lập tức vụn vỡ. Cái cảm giác này không khác gì so với từ trên mây rớt xuống đất.
Thấy nét art cool đứng hình mất 5 giây của Thành Vũ, Nhã Thanh thầm cười ở trong lòng. Nếu không phải vì giữ hình tượng, cô nàng đã ôm bụng cười nghiêng ngả.
Tức nhiên với công việc của mình, Nhã Thanh đã từng gặp rất nhiều trường hợp như vậy rồi. Nên giờ đây, chị ta mới có thể điều tiết cảm xúc của bản thân tốt đến vậy.
Dường như chưa tin vào những gì mà bản thân đã nghe thấy, Thành Vũ thu hồi vẻ đùa cợt và nói:
- Vừa lúc nãy, em chưa nghe rõ lời của chị ạ. Không biết chị có thể nói lại được không ạ?
Nghe vậy, Nhã Thanh bình tĩnh đáp lại:
- Không sao! Để chị nói lại “em không phù hợp với vị trí tuyển dụng này”.
Lần này, Thành Vũ đã nghe rõ ràng hơn những gì mà chị ta nói. Đúng vậy, bản thân đã bị rớt trong buổi phỏng vấn này. Một cảm giác cực kỳ ảo não ập vào người của hắn làm cho nguồn năng lượng tích cực của hắn nhanh chóng giảm xuống.
Đây là lần thứ hai hắn đi phỏng vấn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn thất bại trong phỏng vấn. Lần đầu tiên mà hắn phỏng vấn rơi vào khoảng 4 năm trước, đó là lúc hắn phỏng vấn vào vị trí Thực Tập Sinh của một công ty tư vấn bảo hiểm. Buổi phỏng phấn này, hắn trả lời không tốt cho lắm nhưng vẫn được ứng tuyển.
Còn lần này, hắn đã trả lời cực kỳ tốt các câu hỏi mà chị ta đã đưa ra. Thậm chí, nguồn năng lượng hòa đồng mà cả hai đã đem lại cũng đâu phải để trưng cho vui. Thế mà vì sao, hắn lại bị đánh rớt?