Chương 3: Kiên trì

Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Thành Vũ cười mỉm. Hắn nhanh chóng trả lời:

- À. Tại không thấy em online nên anh không rủ. Ủa mà không phải em đang ôn thi đại học sao, giờ này còn chơi game à?

Nhắn xong, hắn lại tập trung vào màn combat sắp diễn ra ở hang rồng.

Không lâu sau đó, một tiếng “tingg” vang lên và kèm theo đó là một đoạn tin nhắn màu vàng từ ig “cobetinhnghich”.

- Hihi..Em không tính vào đại học. Học đại học chả có gì vui, nên cứ thoải mái đi anh ơi. Đời còn dài, mị còn trẻ mị muốn đi chơi 0=0.

Đọc tới đây, Thành Vũ chỉ cười và không trả lời vì đang bận combat.

Một lát sau, âm thanh “victory” vang lên báo hiệu cho một chiến thắng đầy vẻ vang của team Thành Vũ.

Lúc này, hắn mới trả lời lại tin nhắn của “cobetinhnghich”. Thành Vũ vừa gõ phím vừa nghĩ lại một vài năm trước và thở dài một cái nói thầm:

- Mới đây mà đã năm năm trôi qua rồi sao. Thời gian trôi qua nhanh thật. Vài năm trước, con bé chỉ mới học lớp 8 hay 9 gì đó. Thế mà bây giờ, nó đã 18 tuổi và sắp thi đại học rồi.

Vào năm năm trước trong một trận game, hắn đánh hay tới mức 1v9. Sau khi thấy được tài năng của hắn, con bé lập tức gửi lời mời kết bạn và bắt đầu dual chung.

Sau vài ngày chơi cùng nhau, hắn cũng đã biết con bé tên là Nguyễn Uyển Như, 13 tuổi. Hắn và con bé nói chuyện khá hợp nên đã đưa infor facebook của mình cho đối phương. Tức nhiên, hắn chỉ xem con bé là em gái.

Và mối quan hệ anh trai, em gái online của hắn vẫn tiếp diễn cho đến ngày hôm nay.

Quay lại thực tại!

Tiếng “cạch cạch” liên tục vang lên đột nhiên dừng lại, Thành Vũ dự tính khuyên nhủ em nó một phen nhưng.. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, hắn đành xóa đi những dòng chat này và nghĩ:

- Ừ đúng thật. Uyển Như là con của một gia đình giàu có, bản thân lại là con gái nên ít áp lực về tài chính. Em nó không cần học đại học cũng được.

Nghĩ vậy, hắn quyết định nhắn lại:

- Hehe. Không đại học, nhưng em phải tốt nghiệp cấp 3 đấy. Nếu ngay cả việc này mà em cũng rớt, thì sau này đừng rủ anh chơi game nữa nhé.

Chưa đầy mười giây, một tiếng “ting” vang lên.

Thành Vũ tưởng con bé nhắn lại, nhưng không. Em nó mời hắn vào phòng chờ đánh rank.

Thấy vậy, hắn cười mỉm một cái và nhắn cho con bé:

- Thôi em chơi đi. Anh bận công việc rồi.

Vừa gửi qua, hắn liền thoát game và tắt laptop.

Nằm ở trên giường, Thành Vũ gác tay lên trán. Ánh mắt của hắn nhìn lên từng miếng la phông thạch cao trên trần nhà và nghĩ lại buổi phỏng vấn lúc sáng:

- Thua kèo này, ta bày keo khác. Cố lên!

Tự nhủ với bản thân, ánh mắt của hắn nhắm lại và chìm vào trong giấc ngủ.

Hơn một tháng sau đó, Thành Vũ liên tục gửi CV vào các công ty. Nhưng tất cả họ đều từ chối phỏng vấn hắn.

Lúc này, Thành Vũ cảm giác cả thế giới dường như đang ruồng bỏ mình vậy. Thậm chí ngay cả việc mời đến công ty để phỏng vấn thôi, hắn cũng không vào được.

Hắn đã đọc rất kỹ JD (job description) của họ. Hầu như các vị trí quản lý đều yêu cầu kinh nghiệm.

Thành Vũ nộp CV vào chỉ đơn giản thử xem họ có nhận một người có bằng Thạc Sĩ loại giỏi như hắn hay không. Ăn học tới mức độ này, hắn không cam tâm làm một nhân viên bình thường và phải bắt đầu lại từ một con số không.

Nhưng hiện thực cuộc sống liên tục đánh úp hắn. Đúng như những gì chị Nhã Thanh đã nói, Thành Vũ không có kinh nghiệm nên không một công ty nào dám nhận một kẻ như hắn cả.

- Chẳng lẽ bản thân lại phải bắt đầu lại từ con số không thật ư? Haizzz!

Thở dài một cái, Thành Vũ phải chấp nhận sự thật này.

Sáng hôm sau, hắn lại lần nữa nộp CV vào một công ty khác. Nhưng lần này khác với những lần trước, công việc mà hắn lựa chọn chỉ là một nhân viên kinh doanh bình thường. Bản mô tả công việc cũng không yêu cầu kinh nghiệm. Nhân viên không có kinh nghiệm, công ty sẽ đào tào lại.

Trong ngày hôm đó, Thành Vũ nhận được một email mời phỏng vấn của công ty trên.

Ba ngày sau, Thành Vũ lại lần nữa xuất hiện tại một công ty BDS Thành An. Hôm nay, hắn ăn mặc rất đơn giản với áo sơ mi trắng, quần tây đen và giày tây đen.

Hít một cái thật dài, hắn bước vào bên trong công ty. Vì trong email đã ghi rõ địa điểm phỏng vấn bao gồm số phòng lẫn cả số tầng. Nên rất nhanh chóng, hắn đã lên tới hành lang của tầng 4 (phòng phỏng vấn ở tầng 4).

Bước vào hành lang này, ập vào mắt của hắn là một tóp nam thanh nữ tú đang ngồi xếp hàng ở trước một căn phòng.

Không cần động não nhiều, hắn cũng biết rằng đây chính là các ứng viên khác đến phỏng vấn ngày hôm nay.

Thấy hắn bước ra từ thang máy, hàng chục ánh mắt lập tức giương lên nhìn hắn vài giây. Sau khi đã đánh giá hắn xong, những ánh mắt này dời lại vào vị trí cũ.

Đột nhiên bị hàng chục người chú ý, Thành Vũ hơi gượng một xíu. Nhưng rất nhanh chóng, hắn đánh bay cảm giác đó đi và chầm chậm bước vào. Hắn đang đi thì bỗng nhiên có một bàn tay gác lên vai của hắn.

Bị bất ngờ, Thành Vũ quay đầu lại thì thấy chủ nhân của bàn tay này mặc một bộ suit đen và có một gương mặt khá quen thuộc. Tuy nhiên, hắn không nhớ rõ kẻ này là ai.

Thấy Thành Vũ nhìn, người thanh niên hô lên:

- Chào Vũ. Lâu quá mình không gặp, ông khỏe chứ?

Nghe người thanh niên này chào hỏi, Thành Vũ cười nhẹ đáp lại:

- Mình khỏe. Ông là ?