Chương 45: Chỉ Là Nói Nhảm 3

Hắn vốn định phớt lờ, thế nhưng muốn quay về phòng phải đi qua con đường trước phòng máy tính, cũng có nghĩa là Phó Xuyên phải chạm mặt Phó Thanh Thanh.

Lại thấy dáng vẻ phát điên hoàn toàn không dễ chọc của Phó Thanh Thanh, nghĩ đến sự thay đổi của Phó Thanh Thanh dạo gần đây, chắc chắn cô nổi giận là vì Phó Xuyên không cho cô sắc mặt tốt, cho nên cô đã trút lửa giận lên đầu người vô tội. Nếu đổi thành Phó Thanh Thanh ngày trước, chắc chắn sẽ không dám làm ra chuyện như vậy. Chẳng lẽ Phó Xuyên và Phó Tử Sâm cùng sống lại đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cô năm nhà họ Phó lạnh lùng, không bộc lộ cảm xúc đau buồn sướng vui lên trên mặt này thay đổi 180 độ?

Phó Xuyên chẳng muốn suy nghĩ mạch não thần kỳ của Phó Thanh Thanh, mà hắn chỉ muốn từ bỏ, yên tĩnh đợi đến khi kỳ thi đại học kết thúc sẽ rời khỏi nhà họ Phó, mong rằng người nhà họ Phó sẽ bình an vô sự đừng đến trêu chọc Phó Xuyên nữa.

“Thật xin lỗi cô năm, tôi sẽ rời khỏi phòng ngay!”

Người giúp việc rời khỏi phòng máy tính, lau sạch nước mắt, nhanh chóng rời đi như chạy trốn.

Phó Thanh Thanh thở hổn hển, dần bình tĩnh lại.

Hốc mắt cô sưng đổ, trừng mắt nhìn Phó Xuyên:

“Đều tại cậu đấy, cậu đã hài lòng chưa?”

“???”

Trên mặt Phó Xuyên viết đầy dấu chấm hỏi.

Bản thân Phó Thanh Thanh không kiểm soát được cảm xúc, lại đi trách Phó Xuyên làm hại? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Phó Thanh Thanh ngậm miệng lại. Câu nói mới vừa rồi đúng là nói nhảm.

Đối mặt với người giúp việc không kiểm soát được cảm xúc là Phó Thanh Thanh sai, người ta chỉ làm tròn công việc vốn có...

Bây giờ còn nói những lời như vậy với Phó Xuyên, quả thực là Phó Thanh Thanh đang cố tình gây sự.

“Phó Xuyên, ban nãy tôi chỉ là...”

“Tôi về phòng đây.”

Phó Xuyên không muốn dây dưa điều gì với Phó Thanh Thanh nữa, mà nói xong câu này định đi về phía căn phòng.

Thái độ thờ ơ này đã hoàn toàn chọc giận Phó Thanh Thanh.

“Cậu không thể đứng im nghe tôi nói một câu à? Hiện cậu đang sinh sống ở nhà họ Phó, còn tôi là chị năm của cậu, tại sao cậu lại không tôn trọng tôi như vậy?”

“Chị có chắc là muốn nói như vậy không? Nếu em trai Tử Sâm của chị nghe thấy rồi suy nghĩ lung tung, cuối cùng tiếp tục làm ra chuyện bệnh hoạn gì thì chị đừng đổ hết tội lên đầu tôi. Chỉ cần chị chấp nhận thì tôi sẽ tình nguyện lắng nghe.”

Phó Xuyên tung ra đòn sát thủ khiến Phó Thanh Thanh bị chặn họng không biết phải mở miệng nói thế nào.

Em trai Tử Sâm, em trai Tử Sâm...

Trước kia cũng vì em trai Tử Sâm, nên Phó Thanh Thanh mới không ngó ngàng đến sự tồn tại của Phó Xuyên.

Do đó Phó Xuyên đã vô cùng khổ sở, còn phải làm ra vẻ mặt tươi cười điên cuồng nịnh nọt Phó Thanh Thanh.

Bây giờ Phó Xuyên lại có thể lạnh lùng đến thế, lấy em trai Tử Sâm ra làm bia đỡ đạn.

Phó Thanh Thanh chỉ có thể đè nén một bụng lửa giận ở trong lòng, khỏi phải nói khó chịu đến nhường nào.

Khốn khiếp...Tên khốn Phó Xuyên! Làm sao có thể đối xử với người chị này như vậy?

Làm sao có thể?

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy người Phó Linh Nhi nghe thấy tiếng động ở dưới lầu nên nhanh chóng đi lên hỏi.

“À, là chị năm, chị ấy...”

“Đủ rồi, Phó Xuyên, cậu hãy quay về phòng đi. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết ổn thỏa.”

Phó Xuyên nhún vai, chẳng muốn nói thêm điều gì nữa. Hắn đã muốn bỏ chạy từ lâu rồi, thế là đi thẳng tới gian phòng.

Phó Tâm Linh thấy Phó Xuyên đi tới thì vô thức cúi đầu, sau khi làm ra hành động này thì thầm ảo não...

Tại sao cô lại sợ sệt khi nhìn thấy Phó Xuyên cơ chứ?

Chẳng phải chỉ là hiểu lầm Phó Xuyên một lần thôi ư?

Phó Tâm Linh chỉ là lo lắng quá mức cho Phó Tử Sâm nên mới có phản ứng như thế, chứ không phải cố ý, nhưng lại không khác gì kẻ trộm, trái lại càng khiến Phó Tâm Linh hiện lên vẻ yếu thế.

Ai dè từ đầu đến cuối ánh mắt của Phó Xuyên đều không nhìn lên người Phó Tâm Linh.

Hắn cứ thế quay trở về phòng, đóng cửa lại, như thể ngăn cách toàn bộ thế giới.

Tim của Phó Tâm Linh cũng trùng xuống theo cánh cửa đang đóng lại của Phó Xuyên.

Phó Xuyên chết tiệt!

Vậy mà chẳng thèm đoái hoài đến chị hai của hắn. Làm...làm sao hắn có thể làm như vậy?

Tạm thời Phó Linh Nhi không quản được Phó Xuyên, mà nhìn về phía Phó Thanh Thanh:

“Em năm, rốt cuộc em bị gì thế? Tại sao ban nãy lại lớn tiếng như vậy, tụi chị ở dưới lầu cũng nghe thấy rất rõ.”

Hành động này chẳng hề giống em, Phó Linh Nhi không nói câu này ra, có điều ánh mắt đã bán đứng Phó Linh Nhi.

Hôm nay, Phó Thanh Thanh thay đổi rất kỳ quái, không hề giống Phó Thanh Thanh ngày trước.

Nếu không phải dáng vẻ vẫn không thay đổi, mà vẫn là Phó Thanh Thanh quen thuộc, e rằng Phó Linh Nhi đã cho rằng em gái ruột nhà mình đã bị người khác đoạt xá.

“Chị cả, có lẽ là do em thật sự quá mệt mỏi, đợi lát nữa em sẽ đi nói lời xin lỗi...”

Phó Thanh Thanh rời đi một cách hiu quạnh.