“Em năm, em không sao đấy chứ?”
Phó Linh Nhi lập tức nhận ra tâm trạng khác thường của Phó Thanh Thanh, thế là đi tới bên cạnh Phó Thanh Thanh.
Phó Thanh Thanh nở nụ cười miễn cưỡng:
“Em không sao đâu chị cả, có lẽ là do gần đây hơi mệt...Em đi lên lầu nghỉ ngơi trước.”
“Được, chị sẽ căn dặn người đi hâm nóng thức ăn, đợi khi nào em muốn ăn thì cứ việc xuống ăn.”
“Cảm ơn chị cả...”
Đưa mắt nhìn Phó Thanh Thanh đi lên lầu, Phó Tâm Linh lo lắng mở miệng:
“Chị cả, em năm không có vấn đề gì chứ? Hôm nay lúc ăn điểm tâm, em đã cảm thấy em ấy có điểm gì kỳ lạ...Em trai Tử Sâm, em có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hả...”
Phó Tử Sâm bỗng nhớ lại chuyện massage giúp Phó Thanh Thanh vào buổi sáng hôm nay, chắc chắn người ta đã nhận ra điều gì đó. Cộng thêm việc Phó Tử Sâm tìm Phó Xuyên trò chuyện ở trường học...Có điều nếu như Phó Thanh Thanh đã biết rõ không lý nào lại không nói gì cả, vì thế chỉ có thể lắc đầu:
“Em...em cũng chẳng biết...”
“Người trưởng thành đều có nỗi muộn phiền của riêng mình, hai em không cần phải lo lắng, chị sẽ đi tìm em năm để tâm sự kỹ lưỡng.”
“Ừm.”
Có câu nói này của Phó Linh Nhi, Phó Tâm Linh cũng yên lòng hơn.
Thật ra...Phó Tâm Linh cũng có chuyện muộn phiền, liên quan đến Phó Xuyên.
Rốt cuộc cô có nên đi xin lỗi Phó Xuyên hay không?
Nếu không xin lỗi, Phó Tâm Linh sẽ cảm thấy khó chịu khi gặp mặt Phó Xuyên. Còn nếu xin lỗi, Phó Tâm Linh cứ cảm thấy mình đã đánh mất tôn nghiêm của người làm chị.
Rõ ràng là một em trai thối tha chỉ biết lấy lòng mấy người chị này.
Tại sao Phó Xuyên khốn khiếp lại biến thành bộ dạng này, không hề chừa lại chút mặt mũi nào cho mấy người chị như bọn họ. Nếu là Phó Xuyên trước kia thì tốt rồi...Phó Tâm Linh có thể thuận thế cho Phó Xuyên một lối thoát.
“Chị cả, em sẽ đi tìm chị năm cùng với chị...Em cũng lo lắng cho chị năm...”
“Chẳng phải ngày mai em còn phải đi hẹn hò với Tần Giản à? Em hãy đi chuẩn bị cho kỹ lưỡng đi.”
“...Vâng.”
Phòng của Phó Thanh Thanh ở tầng bốn, còn phòng của Phó Xuyên ở tầng hai.
Bố cục ở tầng hai đều là phòng của người giúp việc. Ngay cả phòng máy tính mà Phó Thanh Thanh đã cố ý chuẩn bị cho Phó Xuyên cũng là phòng người giúp việc không có ai ở dọn dẹp ra.
Thấy Phó Xuyên đóng chặt cánh cửa, trong lòng Phó Thanh Thanh dâng lên nỗi chua xót.
Cô thật sự mệt mỏi, muốn quay về phòng, ngã người xuống chiếc giường ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng cô lại bất giác đi tới phòng máy tính mà mình đã cố ý chuẩn bị cho Phó Xuyên.
Trong lòng cô ôm chút chờ mong...
Nếu như Phó Xuyên thật sự ở trong phòng máy tính nhìn thấy máy vi tính mới mà Phó Thanh Thanh đã chuẩn bị cho hắn thì tốt.
Chắc chắn Phó Thanh Thanh sẽ không chế giễu Phó Xuyên điều gì cả, trái lại cảm thấy Phó Xuyên đã đồng ý tha thứ cho Phó Thanh Thanh.
Nhất định Phó Thanh Thanh sẽ cực kỳ trân trọng bức tranh mà Phó Xuyên đã tặng cho Phó Thanh Thanh.
Cô muốn hiểu rõ em trai ruột bộc lộ tài hoa này, cho dù cô không thể hứa hẹn cho Phó Xuyên bằng Phó Tử Sâm.
Thế nhưng Phó Thanh Thanh sẽ giúp đỡ Phó Xuyên, để tài hoa của hắn phát triển đến mức tốt nhất, cho cả thế giới đều chiêm ngưỡng tác phẩm của Phó Xuyên, để Phó Xuyên trở thành niềm kiêu ngạo của nhà họ Phó.
Trong lúc Phó Thanh Thanh đang ôm suy nghĩ này, mỗi bước đi là một hoa sen, khi nhìn thấy cửa phòng máy tính mở ra, bên trong hiện lên tia sáng...
Thình thịch...tim của Phó Thanh Thanh không khỏi đập loạn nhịp.
Là Phó Xuyên thật ư?
Nghĩ đến giây phút bắt gặp Phó Xuyên ở trong phòng máy tính, bước chân của Phó Thanh Thanh không khỏi tăng tốc, nhảy cẫng lên, chạy qua đó cho đến khi đến cửa phòng máy tính.
“Phó Xuyên...”
Phó Thanh Thanh vừa mở miệng đã thốt ra hai chữ.
Trong nháy mắt nhìn thấy người giúp việc trong phòng máy tính, cô đã ngẩn người:
“Tại sao lại là cô?”
Người giúp việc mắt to trừng mắt nhỏ với Phó Thanh Thanh, hoàn toàn không hiểu hàm ý của Phó Thanh Thanh:
“Hả? Cô năm, tôi đến quét dọn gian phòng một chút, hôm qua chuẩn bị vội quá nên có một vài chỗ vẫn chưa được quét dọn sạch sẽ...”
“Tại sao chưa được tôi cho phép, cô đã động vào đồ vật trong căn phòng này?”
Niềm hy vọng bị dập tắt, Phó Thanh Thanh cảm thấy mình đã biến thành một thằng hề mũi đỏ, nhất thời mất khống chế nổi nóng, thẹn quá hóa giận rống lên về phía người giúp việc.
Người giúp việc sợ sệt không dám thở mạnh.
Cô chỉ đến quét dọn phòng một lát thôi, cố gắng làm tròn bổn phận của mình, không có cách nào hiểu được Phó Thanh Thanh luôn đoan trang nhã nhặn từ trước đến nay lại nổi nóng đến thế...Thực sự không khác gì người điên.
“Chị đang làm gì đấy?”
Vừa khéo Phó Xuyên đi vệ sinh về.
Hắn vừa mới bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng rống của Phó Thanh Thanh ở trước cửa phòng máy tính.