Phó Xuyên đặt cặp sách xuống, ngồi ở góc bàn ăn, mặc cho người Phó gia đang vui vẻ quây quần bên nhau, điều đó chẳng liên quan gì đến Phó Xuyên. Phó Xuyên vừa ăn vừa nghĩ về cuộc hẹn học tập với đàn chị vào ngày mai, có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp, đây là cơ hội tuyệt vời để học hỏi.
Hắn đã hứa sẽ cùng Thẩm Sơ Đường vào học tại Học viện Nghệ thuật Tinh Mạn, để Thẩm Sơ Đường chứng kiến tương lai của mình...lời hứa đó nhất định phải được thực hiện! Đó là ước mơ quan trọng nhất trong cuộc đời này của Phó Xuyên!
Phó Xuyên hoàn toàn đắm chìm trong việc chuẩn bị cho buổi học ngày mai, không nhận thấy rằng ngay khi mình bước vào thì sắc mặt của Phó Linh Nhi và những người khác đã thay đổi.
Khác với sự thờ ơ như trước, ánh mắt của Phó Linh Nhi khẽ dao động, không biết đang nghĩ gì. Phó Tâm Linh thì cảm thấy bất an, vì tối qua cô đã vu oan cho Phó Xuyên, nói rằng hắn đã làm tổn thương Phó Tử Sâm, nhưng giờ sự thật đã được chứng minh ngược lại. Là một luật sư, Phó Tâm Linh không thể bình tĩnh đối mặt với Phó Xuyên.
Phó Tử Sâm quan sát phản ứng của các chị, lại giả vờ lên tiếng:
"Anh Phó Xuyên, sao anh ngồi ăn xa vậy? Là...là ghét chúng ta sao?"
Phó Xuyên đáp lại một cách thản nhiên:
“Tử Sâm, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi chỉ quen ngồi ở vị trí này khi ăn thôi."
Trong lòng Phó Xuyên không để tâm đến những ánh mắt của người Phó gia, thực ra sau khi Phó Tử Sâm tái sinh, hắn chẳng còn là mối đe dọa đối với Phó Xuyên. Những gì không phải của Phó Xuyên thì mãi mãi cũng không thuộc về Phó Xuyên. Phó Tử Sâm không cần phải tranh giành, chỉ cần một câu nói là có thể dễ dàng chiếm lấy. Vị trí của Phó Xuyên trong Phó gia không hề thay đổi, điều thay đổi duy nhất chính là cách nghĩ của Phó Xuyên...từ nay hắn chỉ sống cho chính bản thân mình!
Chỉ cần tâm trí sáng suốt, từ bỏ những ảo tưởng vô nghĩa, Phó Xuyên sẽ sống tốt, tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước!
…
Phó Linh Nhi há hốc mồm, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng đã ngậm miệng lại ăn cơm.
“Anh Phó Xuyên, chẳng phải chiều nay chị năm không dạy cho anh à? Tại sao đến bây giờ chị năm vẫn chưa trở về thế? Gọi điện cũng không ai bắt máy...”
“Tôi không biết.”
Phó Thanh Thanh thế nào, liên quan gì đến Phó Xuyên tôi.
Hắn tranh thủ thời gian nấu cơm xong thì quay về phòng, không muốn ở lại chỗ này xem diễn xuất của Phó Tử Sâm.
Phó Tử Sâm hơi ngơ ngác.
Phó Xuyên chẳng hề bận tâm đến người nhà họ Phó. Hạng người này không dễ chơi.
Phó Tử Sâm ỷ vào việc được người nhà họ Phó cưng chiều, không hề có cảm giác thoải mái từ trên người Phó Xuyên.
Chiêu thức bách phát bách trúng trong kiếp trước, bây giờ Phó Xuyên đã có thể ngăn cản một cách dễ dàng đến thế, khiến hắn không thể nhìn thấy dáng vẻ, tuyệt vọng, xấu hổ, cầu mà chẳng được của Phó Xuyên...
Rõ ràng người được cả nhà cưng chiều là Phó Tử Sâm, tại sao Phó Tử Sâm lại luôn cảm thấy hắn đã rơi xuống thế hạ phong vậy?
“Anh Phó Xuyên, ngày mai em sẽ đi gặp Tần Giản. Cái đó...nếu anh Phó Xuyên...”
“Chúc em Tử Sâm và cô Tần Giản trăm năm hạnh phúc. Tôi ăn no rồi.”
Phó Xuyên đặt bát đũa xuống, đi thẳng lên lầu, hoàn toàn không cho trà xanh Phó Tử Sâm một cơ hội nào.
Phó Tử Sâm chợt cảm thấy cả người khó chịu y như ăn trúng phân. Nếu nói Phó Tử Sâm sống lại dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, cũng không đến nỗi khiến Phó Xuyên biến thành con người hoàn toàn khác so với kiếp trước. Hắn ấm ức nhìn về phía Phó Linh Nhi và Phó Tâm Linh:
“Chị cả, chị hai, chắc chắn là anh Phó Xuyên giận rồi...”
Trước đây, nếu Phó Tử Sâm không nhận được phản hồi từ chỗ Phó Xuyên, chắc chắn chị cả và chị hai sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, thế nhưng lần này...
“Em trai Tử Sâm, ngày mai em hãy đi gặp mặt Tần Giản. Nếu thích thì hãy thử ở bên nhau, còn nếu không thích thì đừng miễn cưỡng.”
“Đúng đó, em trai Tử Sâm. Cô bé này vốn là để cho Phó Xuyên, nếu bây giờ em cần thì sau này đừng nhắc đến chuyện của Tần Giản ở trước mặt hắn, để khỏi lúng túng.”
“...”
Phó Tử Sâm trợn tròn mắt.
Phó Linh Nhi không còn tỏ thái độ lạnh lùng chỉ trích Phó Xuyên như trước kia nữa.
Thậm chí Phó Tâm Linh còn có ý định nghiêng về Phó Xuyên.
Chẳng lẽ là vì đêm qua Phó Tử Sâm hãm hại Phó Xuyên không thành công đã khiến các chị nhận ra điều gì rồi ư?
Chết tiệt!
Đúng lúc này, Phó Thanh Thanh trở về.
Một mình cô ở lại trường học, thất thần rất lâu...
Cuối cùng cô đã lấy lại tinh thần dưới cú điện thoại nhắc nhở của Phó Tâm Linh, làm xong những việc còn lại rồi hồn bay phách tán quay về nhà họ Phó.
Bây giờ Phó Thanh Thanh không hề muốn đối đầu với Phó Xuyên cũng như ánh mắt không hề có bóng dáng của mấy người chị này...Hôm nay nhìn thấy công việc mà Phó Xuyên, cô đã cực kỳ kinh diễm. Bức ảnh đó là đặc biệt vẽ cây hoa Phượng Hoàng nở trường trung học phổ thông của thành phố G. Rốt cuộc là tặng cho ai, tặng cho ai. Phó Thanh Thanh vẫn luôn suy nghĩ, có phải là tặng cho Thẩm Sơ Đường hay không?