Phó Tử Sâm đang định nói gì đó nhưng lại bị Phó Linh Nhi ngăn cản.
“Có lẽ em năm thật sự mệt mỏi, có lời gì ngày mai hẵng nói.”
So với đám người Phó Linh Nhi đang hoang mang thì Phó Xuyên lại đang khẽ hát ở trong phòng, sửa sang lại đề mục học bổ túc định ngày mai sẽ đi hỏi Thẩm Sơ Đường.
Đúng lúc này điện thoại bỗng rung lên.
Phó Xuyên tưởng rằng là tin nhắn do Thẩm Sơ Đường gửi đến nên mở ra xem...
Là kim chủ đại đại!
Ngủ say không cần rượu thừa:
“Xin lỗi, đàn em, hôm nay hơi nhiều việc, bây giờ mới có thời gian xem điện thoại Orz...”
Phó Xuyên:
“Khụ, đàn chị Du Dĩnh Nhi, chị đã bị nhìn thấu hết rồi.
Bản thân Phó Xuyên còn muốn giả vờ thêm một lát, ai dè Du Dĩnh Nhi đã dứt khoát ngả bài gọi một tiếng [đàn em], rõ ràng đã biết được thân phận thật của Phó Xuyên từ chỗ của Thẩm Sơ Đường.
Có thể gọi Phó Xuyên là [đàn em], lại có quan hệ tốt với Thẩm Sơ Đường như thế, ngoại trừ Du Dĩnh Nhi – hội trưởng hội học sinh vang dội toàn trường trung học phổ thông thành phố G vào năm ngoái thì còn có thể là ai vào đây nữa?
Du Dĩnh Nhi:
“Haha~Đường Đường bảo tôi giả vờ một tí, để xem cậu có thể đoán được hay không. Ai dè tôi vừa mới trả lời tin nhắn đã tiện tay quên bén đi, mong đàn em đừng nói cho Đường Đường biết, bằng không chắc chắn cô ấy sẽ nói tôi ngốc.”
Phó Xuyên:
“Được rồi đàn chị Du, vậy thì chị muốn tìm tôi để đặt vẽ tranh gì?”
Du Dĩnh Nhi:
“Vẽ tấm hình này, bản manga.”
Du Dĩnh Nhi tiện tay ném một bức ảnh chung cho Phó Xuyên. Đó là ảnh chụp chung của Du Dĩnh Nhi với hội sinh viên năm nhất Học viện Tinh Mạn Nghệ Thuật, còn có mấy giáo viên...
Phó Xuyên:
“Đàn chị Du, người chính giữa có phải là thầy Hách Trạch không?”
Đại nghệ thuật gia cấp bậc quốc sư của Học viện Tinh Mạn Nghệ Thuật đều thuộc trường phái tự sáng tạo hội họa, được hưởng trợ cấp phúc lợi của viện Quốc Vụ. Có thể xông ra thế giới để cho quốc gia chiêm ngưỡng về ngành hội họa này, địa vị nghệ thuật ở trong nước thậm chí là toàn thế giới không thể bị lay động. Cho dù tham gia triển lãm tranh ở nước ngoài cũng đều là khách quý cấp trọng lượng.
Phó Xuyên đã học qua rất nhiều trường phái, nhưng hắn thích nhất vẫn là chủ nghĩa hiện thực, thỉnh thoảng sẽ xen kẽ một số ý tưởng kỳ diệu biến thành tân nghệ thuật tràn đầy sức sống. Hiện nay loại hình cách tân nhị thứ nguyên ở trong nước đều bị ảnh hưởng rất lớn từ Đảo quốc, nghệ thuật không giới hạn quốc gia, mà phải học hỏi được ưu và khuyết điểm của người khác. Hách Trạch đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn hưng phấn chiến đấu ở tuyến đấu, học tập nhiều loại nghệ thuật mới, mỗi một tác phẩm đều có điểm sáng khiến vô số người vây quanh.
Sở dĩ Học viện Tinh Mạn Nghệ Thuật có thể trở thành người tài ba của nghệ thuật trong nước, cũng là nhờ các ông trùm cấp bậc quốc sư này trấn giữ. Thầy Hách Trạch là thần tượng của Phó Xuyên, kiếp trước hắn đã bỏ lỡ cơ hội sánh vai cùng Học viện Tinh Mạn Nghệ Thuật, chỉ có thể đi nghe khóa học công khai của thầy Hách Trạch, được hưởng rất nhiều lợi ích.
Du Dĩnh Nhi:
“Đúng vậy, thầy Hách Trạch là cậu hai của tôi~Tôi đã van nài ông ấy rất lâu mới chịu nể mặt chụp chung với chúng tôi đấy. Hừ~”
Hít! Phó Xuyên không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Hắn không ngờ rằng giáo sư Hách Trạch lại là cậu hai của Du Dĩnh Nhi, mạng lưới quan hệ này thực sự đáng sợ đến mức khiến người khác giận sôi máu.
“Tôi nghe Đường Đường nói mục tiêu thi đại học của cậu là Học viện Tinh Mạn Nghệ Thuật đúng không? Đàn em cố lên nhé! Đường Đường coi trọng cậu như vậy, tôi tin chắc rằng cậu có thể làm được~”
“Cảm ơn lời khích lệ của đàn chị Du, đơn hàng này cứ giao cho tôi, chị còn yêu cầu nào khác không?”
“Ừm...đó là vẽ mọi người đẹp mắt một tí, ánh mắt hạnh phúc, có thể thu hút, là kiểu độc đáo đó, liệu có qua loa quá không?”
“Không qua loa đâu, chị cứ đợi thành phẩm của tôi đi.”
Sau khi trò chuyện với Du Dĩnh Nhi về một số chi tiết ý tưởng, đầu tiên là Phó Xuyên đã nhìn chằm chằm kết cấu bảng vẽ trống trơn suốt hai mươi phút, rồi lại nhìn ảnh chụp mà Du Dĩnh Nhi đã gửi, trong lòng đã có ý tưởng, bắt đầu cầm bút lên vẽ.
Hắn không hề hay biết, hiện Du Dĩnh Nhi đang ngồi trên giường của Thẩm Sơ Đường.
Cô đi chân trần, bắp chân trắng nõn đung đưa bên dưới chiếc giường lớn bằng nệm cao su, ôm máy tỉnh bảng, đắc ý lướt đề IELTS.
Thẩm Sơ Đường đang ngồi trước bàn sách, đầu ngón tay đang gõ đại cương của tác phẩm mới trên laptop, màn hình phát ra ánh sáng xanh phản chiếu trên kính mắt, lấp lánh dưới sống mũi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên. Cô bỗng xóa hết đại cương mà mình vừa mới gõ, rồi tháo mắt kính xuống, đặt trên chiếc ghế học được làm thủ công, ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau đó nhắm hai mắt lại, buông xuôi tất cả.
Du Dĩnh Nhi đặt máy tính bảng xuống, rồi bước xuống giường đi đến sau lưng Thẩm Sơ Đường, tay nhỏ vòng qua cổ của cô:
“Sao thế? Đường Đường, tối nay tôi thấy cậu lơ đãng, xóa hết đại cương mà mình đã viết cả đêm.”
Thẩm Sơ Đường xoa huyệt thái dương:
“Tớ không có đủ linh cảm, cho nên viết ra những chi tiết không vừa ý...Đúng rồi, đàn em Phó Xuyên đã trả lời cậu chưa?”
“Hì hì, Đường Đường, cậu hiểu thật đấy, có phải cậu đang nhớ nhung đàn em Phó Xuyên của cậu hay không? Cho nên mới tâm phiền ý loạn không có linh cảm. Chẳng phải ngày mai hai người sẽ hẹn gặp mặt à?”
Du Dĩnh Nhi nhoẻn miệng cười xấu xa. Quả thật đã tận mắt chứng kiến lịch sử.