Phó Xuyên chưa từng có cảm giác mãnh liệt muốn vào tiết học ngay thế này bao giờ, hắn muốn nhanh chóng bắt tay vào hoàn thiện tác phẩm này!
Ký ức đời trước của Phó Xuyên mang đến linh cảm cho Thẩm Sơ Đường, mà bản thân cô ấy cũng xem như là nàng thơ của Phó Xuyên.
Rất nhiều tác phẩm đều do Thẩm Sơ Đường đưa ra kiến nghị sau đó Phó Xuyên bắt tay vào hoàn thiện, cả hai đã đạt đến cảnh giới hỗ trợ nhau một cách hoàn mỹ nhất.
Phó Xuyên dùng đôi tay gối sau đầu, không nhịn được hơi cong môi.
Ánh nắng đầu thu xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Phó Xuyên, cảm giác này thật sự rất thư thái và thoải mái.
“Khi quanh ta vẫn còn tri kỷ thì chân trời góc bể cũng chẳng thấy xa...”
Thật tốt khi kiếp này có thể quen thân được với đàn chị.
Về phần tin nhắn ban nãy của Phó Thanh Thanh, Phó Xuyên đã quẳng ra sau đầu từ lâu.
Phó Thanh Thanh cứ thế ngồi chờ trong văn phòng, chờ hoài chờ mãi...thậm chí bỏ luôn bữa cơm trưa.
Nhưng Phó Xuyên chẳng những không tới mà cũng không gửi tin nhắn trả lời.
Phó Thanh Thanh đã đoán trước Phó Xuyên sẽ không tới, nhưng cô ta vẫn ôm chút hy vọng mong manh, còn sợ lỡ chẳng may hắn tới văn phòng tìm trong lúc mình đi ăn cơm thì cả hai sẽ không gặp được nhau, đến lúc đó Phó Xuyên càng có lý do chính đáng để từ chối yêu cầu muốn biết sự thật của cô ta!
Thì ra cảm giác bị người khác phớt lờ khó chịu đến vậy...
Hơn nữa người đó còn là em trai ruột Phó Xuyên mà Phó Thanh Thanh đã từng khinh thường và ngó lơ!
“Đáng ghét!”
Phó Thanh Thanh vỗ mạnh hai tay lên bàn!
Cô ta chợt đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng đi về phía phòng học của Phó Xuyên!
Lúc này Phó Xuyên nằm nhoài trên bàn ngủ, bắt đầu sáng tác ở trong mơ.
Một chút nữa...
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi...
Trong mộng, bút vẽ của Phó Xuyên không ngừng vung vẩy, tác phong vô cùng dứt khoát!
“Anh Xuyên? Anh Xuyên, cậu tỉnh lại đi...”
“Hửm?”
Phó Xuyên mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Anh Xuyên, cô Phó đang đứng ngoài phòng học tìm cậu kìa.”
Cô Phó...
Phó Thanh Thanh?
“Tôi biết rồi.”
Phó Xuyên ngáp dài, dùng tay dụi mắt rồi mới chậm rì rì đi ra ngoài phòng học.
Đối diện với Phó Thanh Thanh - người đã sắp không thể khống chế được cơn giận của mình, Phó Xuyên hờ hững hỏi:
“Cô Phó, có chuyện gì không?”
Nhìn thái độ dửng dưng của Phó Xuyên, lửa giận của Phó Thanh Thanh càng thêm hừng hục, cô ta siết chặt tay:
“Bộ cậu không thấy tin nhắn mà tôi gửi cho cậu à?”
“Tin nhắn nào?”
Phó Xuyên giả ngu.
“Phó Xuyên, tôi không tin là cậu không thấy!”
Trước kia Phó Xuyên có cài đặt âm báo đặc biệt dành riêng cho người nhà họ Phó, hoàn toàn không dám để lỡ một tin tức nào từ bọn họ, chỉ cần người nhà họ Phó có chuyện cần tìm, hắn sẽ tức tốc trả lời ngay, tóm lại cứ cần là có mặt!
Trước kia.....
Đều là Phó Xuyên của trước kia...
Nhưng hiện giờ Phó Xuyên lại làm lơ những thông báo này, chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn bỏ mặc người nhà họ Phó rồi sao?
Rốt cuộc từ khi nào mối quan hệ giữa bọn họ lại thành ra thế này?
“Tôi không thấy thật mà, cô Phó, cô tìm tôi có chuyện gì hả?”
Trong giọng nói của Phó Xuyên thấp thoáng vài phần mất kiên nhẫn.
Đang ngủ ngon mơ đẹp mà bị gọi tỉnh thì làm gì có ai vui vẻ nổi chứ. Đều là người trưởng thành cả rồi, có một số chuyện có thể hiểu ngầm không cần nói ra mà.
Phó Xuyên bảo mình không thấy tin nhắn nên không đến, đương nhiên Phó Thanh Thanh cũng hiểu được ẩn ý của hắn.
Nhưng chính vì hiểu nên Phó Thanh Thanh mới thẹn quá hoá giận!
Một người trước nay luôn lạnh lùng, không chủ động nói chuyện và hay ngó lơ Phó Xuyên như Phó Thanh Thanh, bây giờ lại bắt đầu quấy rầy hắn, nhưng chỉ tổ làm Phó Xuyên thấy phiền hơn thôi!
Quả đúng như câu “dây dưa không dứt, cuối cùng chỉ còn cái nịt” mà!
Đổi thành người khác thì cũng sẽ có thái độ giống hệt thôi!
Không yêu, không hận, chỉ còn sót lại thái độ phớt lờ dửng dưng, điều này còn khó chịu hơn là giết chết họ cả trăm ngàn lần nữa!
“Phó Xuyên!”
Phó Thanh Thanh điên tiết hộc ra hai chữ này, nhưng sau đó lại không biết nên nói gì tiếp.
“Phó Linh Nhi từng dặn không thể để lộ thân phận thật của tôi trong trường học, nếu cô Phó còn dây dưa nữa thì diễn biến tiếp theo sẽ không có lợi cho cả tôi, cả cô, cả Phó Tử Thâm lẫn nhà họ Phó đâu.”
“Giờ cậu dám gọi thẳng tên họ của chị cả luôn hả?”
“Thì tại tôi sợ tai vách mạch rừng mà.”
Mỗi lý do mà Phó Xuyên đưa ra đều vô cùng hợp lý.
Thật ra Phó Thanh Thanh cũng hiểu...
Rõ ràng Phó Xuyên đã bắt đầu giữ khoảng cách với nhà họ Phó.
Nghĩ đến đoạn đối thoại giữa Phó Tử Thâm và Phó Xuyên, Phó Thanh Thanh mím môi:
“Phó Xuyên, hiện giờ cậu tới văn phòng của tôi ngay! Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cậu!”
“Sắp đến giờ học rồi đấy cô Phó, có chuyện gì chờ buổi tối về nhà rồi nói sau.”
“...”