Chương 37: Dây Dưa Không Dứt

Ting ting…

“Đàn em, tới chỗ cây hoa phượng ở sân thể dục đi.”

“Được.”

Phó Xuyên lập tức chạy tới chỗ hẹn.

Cách chỗ hẹn tầm mười mét, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong mắt Phó Xuyên, và bóng dáng ấy ngày càng lớn.

Thẩm Sơ Đường đứng chắp tay sau lưng, trên người là bộ áo váy đồng phục ngắn, để lộ đôi chân thon dài trắng bóc, vẫn là kiểu cột tóc cao đuôi ngựa quen thuộc, sợi thun đỏ xen lẫn trong mái tóc đen như mực. Cô ấy chăm chú nhìn cây hoa phượng trước mặt, trầm tư suy nghĩ…

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Sơ Đường xoay người lại, thấy Phó Xuyên đã tới thì khẽ mỉm cười nói:

“Đàn em, cậu tới rồi à.”

Dứt lời, Thẩm Sơ Đường lấy từ trong túi xách ra một cái bánh mì số lượng có hạn còn trong bọc đưa cho Phó Xuyên:

“Này, bánh mình hotdog salad trứng cá muối số lượng có hạn như đã hứa, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.”

“Đàn chị, sao chị mua được nhanh vậy?”

“Đây là chỗ tốt của học sinh được tuyển thẳng đấy.”

Thẩm Sơ Đường tinh nghịch nháy mắt với Phó Xuyên.

Phó Xuyên trưng ra vẻ mặt o(╯□╰)o, suýt quên mất bây giờ Thẩm Sơ Đường đã được tuyển thẳng vào đại học, thích thì lên lớp còn không thì thôi, chẳng ai cấm, vậy nên đương nhiên có thể xuống căn tin xếp hàng mua bánh mì số lượng có hạn từ sớm rồi.

Hâm mộ quá chừng!

“Cậu nếm thử xem có ngon không.”

“Vâng…”

Đây là lần đầu tiên Phó Xuyên ăn loại bánh mì này.

Kiếp trước những tháng ngày ở trường trung học phổ thông số 1 thành phố G của Phó Xuyên cực kỳ kham khổ. Tiền sinh hoạt nhà họ Phó cho hắn vô cùng ít, nói cho hoa mỹ là muốn rèn luyện Phó Xuyên, dẫn tới nhiều khi hắn còn phải lấy cả tiền tiết kiệm được khi đi làm thêm vào những ngày rảnh rỗi lúc còn ở cô nhi viện bù vào, hôm nào được nghỉ lại chạy tới tiệm gà rán McDonald làm thêm kiếm tiền…

Bánh mì số lượng có hạn này được nhà trường trợ cấp cho học sinh, nửa tháng mới bán một lần, giá ba trăm tệ, số lượng cực ít, có thể nói là cung không đủ cầu, bởi trong phần ăn có trứng cá muối giá trị cao chót vót.

Phó Xuyên vừa ăn thử một miếng đã yêu thích mùi vị này, nhoáng cái đã ăn sạch sẽ.

“Ừm...Hết rồi.”

Phó Xuyên lưu luyến không rời nói, làm Thẩm Sơ Đường phì cười.

Thẩm Sơ Đường lấy một tờ khăn giấy đưa cho Phó Xuyên:

“Lau miệng đi.”

Phó Xuyên nhanh tay nhận lấy khăn giấy:

“Thật ngại quá, để chị chê cười rồi…”

“Dáng vẻ cậu lúc này làm tôi nhớ tới cảm giác lần đầu tiên được ăn loại bánh mì đó...Ui chao, linh cảm tới, cảm ơn đàn em nhiều nghen.”

“Có thể giúp đỡ đàn chị là tốt rồi, mà đàn chị tìm tôi là có việc gì cần tôi phụ hả?”

“Ừ…”

Thẩm Sơ Đường nhìn thoáng qua cây hoa phượng sau lưng.

“Có thể vẽ giúp tôi một bức tranh tả cảnh hoa phượng nở rộ trong khuôn viên trường không, xem như quà tặng tôi đi?”

Phó Xuyên hơi ngẩn ra:

“Đương nhiên có thể…”

“Sao lại trưng ra biểu cảm “chỉ đơn giản thế thôi à” như vậy chứ? Đàn em này, haha...tôi thích sự tự tin của cậu rồi đấy...”

Giọng Thẩm Sơ Đường nhỏ nhẹ, có thể cảm nhận được sự hoài niệm những ký ức xưa cũ ẩn trong tâm tư của cô ấy.

Gió thổi phất qua khiến những sợi tóc của Thẩm Sơ Đường rối loạn, cô ấy vươn tay vuốt gọn lại, ánh mắt lưu luyến và say đắm.

Phó Xuyên đoán hẳn là cây hoa phượng này có ý nghĩa rất đặc biệt với Thẩm Sơ Đường.

Nhắc mới nhớ...

Kiếp trước, thỉnh thoảng khi đi qua sân trường, Phó Xuyên lại nhìn thấy Thẩm Sơ Đường đứng ngẩn ngơ dưới tán cây phượng .

“Này đàn em, cậu biết không, tên của tôi là do mẹ đặt. Đêm qua mưa phùn trời nổi gió, vùi đầu ngủ vẫn chẳng hết cơn say, tự hỏi hải đường có còn như trước...Năm đó mẹ tôi cũng từng là học sinh của trường này, bà ấy nói thích nhất là cây hoa phượng đó, bởi vì cha mẹ tôi gặp nhau ở đây…”

Càng nói, ánh mắt Thẩm Sơ Đường càng thêm ảm đạm.

“Nếu gốc cây này mãi mãi nở hoa thì đẹp biết bao nhiêu...Tiếc thay, nó chỉ nở rộ từ tháng năm cho tới tháng bảy…”

“Tôi sẽ vẽ ra bức tranh mà đàn chị muốn.”

Phó Xuyên nghiêm túc nói. Sau khi nghe xong vài câu tự thuật ít ỏi của Thẩm Sơ Đường, dù không quá chi tiết nhưng hắn đã có linh cảm sáng tác rồi.

“Vậy thì nhờ đàn em nhé.”

Vẻ mặt Thẩm Sơ Đường rạng rỡ, tin tưởng Phó Xuyên tuyệt đối.

Bởi vì…Phó Xuyên là họa sĩ thiên tài mà khó khăn lắm Thẩm Sơ Đường mới tìm được.

“Đúng rồi, Ngủ Li Bì Chưa Dứt Cơn Say đã trả lời cậu chưa?”

“Vẫn chưa...Đàn chị à, liệu thân phận thật sự của người đó có phải là...”

“Suỵt.”

Thẩm Sơ Đường ra dấu im lặng.

“Vạch trần đáp án quá sớm không tốt đâu nha, tóm lại tôi rất chờ mong tác phẩm của cậu đó, đàn em.”

Phó Xuyên gật đầu.

Sau khi hai người chia tay, Phó Xuyên trở lại phòng học, nghĩ tới việc buổi chiều có tiết học về môn chuyên ngành, hắn định bụng làm xong bài tập được giao rồi sẵn tiện giúp đàn chị hoàn thành tác phẩm về cây phượng luôn.

Nghe Thẩm Sơ Đường kể xong, nguồn cảm hứng của Phó Xuyên lập tức tuôn trào như suối, lâu rồi hắn không có cảm giác như vậy, Phó Xuyên nhắm hai mắt, mường tượng đại khái hình dáng bố cục của bức tranh...Cây phượng đang nở rộ, bên dưới tàng cây là một thiếu nữ, kế đến là ánh mặt trời, chim chóc, kết cấu về bối cảnh, những nét bút phác hoạ...