Vào giây phút đó, trái tim Phó Thanh Thanh nhói lên như bị gai đâm.
Đôi mắt đầy mong chờ, tôn kính, luôn phản chiếu bóng hình Phó Thanh Thanh của Phó Xuyên ngày xưa giờ đã không còn...Không còn nữa!
Thứ duy nhất hiện hữu là sự lạnh lẽo, không chút tình cảm, như đang nhìn một người xa lạ. Giờ đây, ngoại trừ gật đầu chào hỏi, gọi một tiếng “chị năm” ra thì không còn bất kỳ phản hồi nào hết.
Chờ tới ngày nào đó, khi Phó Xuyên rời khỏi nhà họ Phó, có lẽ đến cả cái gật đầu chào hỏi này cũng sẽ biến mất.
Tại sao…
Tại sao chứ?
Tại sao cô ta lại cảm thấy khó chịu vì thái độ lạnh lùng của Phó Xuyên vậy?
Người em trai mà Phó Thanh Thanh công nhận rõ ràng chỉ có mình Phó Tử Thâm…
Rõ ràng chỉ có mình Phó Tử Thâm thôi!
“Chị năm...Chị năm? Chị không sao chứ?”
Giọng nói lo lắng của Phó Tử Thâm kéo tâm trí của Phó Thanh Thanh trở lại.
Phó Thanh Thanh cố gắng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng mỉm cười với Phó Tử Thâm:
“Chị không sao, Tử Thâm, em tới tìm Phó Xuyên làm gì thế? Không phải chị đã dặn nếu không có chuyện gì thì đừng chạm mặt Phó Xuyên ở trường sao? Lỡ thân phận thật sự của Phó Xuyên bị bại lộ thì phải làm sao bây giờ…”
Nghe Phó Thanh Thanh nói vậy, Phó Tử Thâm âm thầm thở phào. Cũng may Phó Thanh Thanh không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hắn ta và Phó Xuyên.
“Em...Em tới tìm anh Phó Xuyên có chút chuyện…”
Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên. Phó Thanh Thanh không hỏi nhiều nữa, cô ta bảo Phó Tử Thâm nhanh chóng quay về tầng của lớp mười một nằm bên trên.
Sau khi Phó Tử Thâm rời đi, Phó Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, bàn tay vẫn luôn nắm chặt trong túi quần cũng chậm rãi thả lỏng. Lúc nãy móng tay ghim chặt vào da thịt, truyền tới cơn đau thấu tim gan.
Phó Thanh Thanh nghe thấy rồi….Cô ta nghe hết cả rồi!
Hóa ra mấy lần Phó Thanh Thanh uống say, bị bệnh, đau đầu tới mê man đó, từng có người giúp cô ta xoa bóp...Nhưng người đó không phải Phó Tử Thâm mà là Phó Xuyên!
Chưa hết.
Chị cả Phó Linh Nhi thường xuyên bị đau nửa đầu, là Phó Xuyên dạy Phó Tử Thâm cách mát xa cho Phó Linh Nhi…
Thảo nào Phó Linh Nhi từng kể có mấy lần đầu chị ấy đau như muốn nứt ra, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần “Phó Tử Thâm” xoa bóp giúp là cơn đau sẽ dịu xuống ngay. Vấn đề là thỉnh thoảng, khi chị ấy còn tỉnh cũng có nhờ Phó Tử Thâm xoa bóp cho mình, nhưng chẳng có chút hiệu quả nào.
Bản thân Phó Linh Nhi vốn không trông đợi gì nhiều, bởi chứng đau nửa đầu của chị ấy là bệnh kinh niên, dù đã vận dụng kỹ thuật tối tân hay máy móc tiên tiến nhất cũng không kiểm tra ra được vấn đề. Chị ấy đã uống rất nhiều thuốc, nhưng ngoại trừ khiến sức khỏe suy giảm thì chẳng có chút tác dụng nào trong việc xoa dịu cơn đau đầu.
Mà kỹ thuật xoa bóp của “Phó Tử Thâm” chỉ có tác dụng làm dịu cơn đau cấp tính của Phó Linh Nhi, còn lúc bình thường thì gần như vô ích...
Hóa ra…Người xoa bóp không phải Phó Tử Thâm, mà là Phó Xuyên!
Nên phải là bản thân Phó Xuyên làm thì mới có tác dụng!
Phó Thanh Thanh không dám chất vấn Phó Tử Thâm chuyện này, sợ làm tổn thương nội tâm yếu ớt nhạy cảm của hắn ta.
Nghĩ đến đây, Phó Thanh Thanh nhìn thoáng qua cửa sổ phòng học, Phó Xuyên đang nói chuyện với Phương Khải Uy ngồi cùng bàn, không thèm để ý gì tới Phó Thanh Thanh cả.
Không thèm để ý chính là không thèm để ý.
Bây giờ Phó Thanh Thanh không tiện vào lớp tìm Phó Xuyên, chỉ có thể lấy điện thoại ra nhắn cho hắn một tin.
Phương Khải Uy hỏi:
“Anh Xuyên này, lúc nãy Phó Tử Thâm tìm cậu làm gì thế?”
“Chút chuyện nhỏ thôi.”
Phó Xuyên không nói gì tới chuyện quá khứ.
Kiếp trước chuyện Phó Xuyên muốn làm nhất là để lộ thân phận thật sự của mình trước mặt mọi người, để mọi người biết hắn là cậu chủ nhà họ Phó, không phải trẻ mồ côi, hắn cũng có người nhà có chung dòng máu với mình! Hắn không thích bị người khác nhìn với ánh mắt đồng tình, thương hại, hay khinh thường!
Kiếp này, Phó Xuyên lại cố hết sức rũ sạch quan hệ với nhà họ Phó, tốt nhất là không bị lộ thân phận và căn bệnh nan y của Phó Tử Thâm đã trở thành tấm khiên tốt nhất cho Phó Xuyên, tránh cho sau khi thi đại học xong, lúc Phó Xuyên cắt đứt quan hệ với nhà họ Phó lại xảy ra chuyện phiền phức không cần thiết.
“Nghe bảo cô Phó thương đứa em trai này lắm, ban nãy thấy cô ấy lại gần với gương mặt tái mét, tôi còn tưởng rằng sắp xảy ra chuyện nữa...Tóm lại không có việc gì thì tốt, có điều anh Xuyên này, cậu cũng họ Phó ha, trừng hợp ghê nhỉ, haha...”
“…”
Điện thoại của Phó Xuyên đột nhiên rung lên, là Phó Thanh Thanh gửi tin nhắn tới.
“Giờ nghỉ trưa tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Phó Xuyên không trả lời. Giữa trưa hắn còn phải đi tìm đàn chị, không rảnh đáp lại Phó Thanh Thanh. Hắn cứ giả vờ như không thấy tin nhắn là tốt rồi.
Tới hết tiết bốn, chuông tan học vang lên, các bạn đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng xông về phía căng tin.
Hôm nay có bánh mì hotdog và salad trứng cá muối số lượng có hạn, cả đùi gà chiên giòn nữa...Chỉ cần chậm một bước thôi là chẳng những bánh mì số lượng có hạn không còn, mà mỗi chuyện xếp hàng mua cơm thôi cũng đủ khiến bạn chờ tới hộc máu.
Phó Xuyên đang tính gửi tin nhắn cho Thẩm Sơ Đường.