Phó Xuyên giữ giọng điệu xa cách, tạo khoảng cách với Phó Tử Sâm:
“Cậu đến tìm tôi làm gì?”
“Có thể nói chuyện riêng một chút không?”
“Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”
Phó Xuyên đáp lại dứt khoát.
Hắn không muốn để Phó Tử Sâm kéo đi chỗ khác để rồi lại bày trò đổ bệnh ngất xỉu. Phó Xuyên không ngu ngốc để mắc bẫy như thế!
Không ngờ rằng Phó Thanh Thanh vừa khéo đi đến gần đó.
Từ xa thấy Phó Tử Sâm và Phó Xuyên đứng cạnh nhau, Phó Thanh Thanh sững người. Cô vốn định đến tìm Phó Xuyên...Dù thái độ của hắn lạnh lùng đến vậy, khiến Phó Thanh Thanh không muốn để ý đến Phó Xuyên, nhưng nhìn thấy chuyện trên diễn đàn trường của Phó Xuyên và Thẩm Sơ Đương, dù không dùng tư cách chị nhưng với tư cách là một giáo viên, Phó Thanh Thanh cũng cần phải nhắc nhở Phó Xuyên rằng trách nhiệm hiện tại của hắn là cố gắng học hành và thi đỗ đại học, chứ không phải yêu đương! Hắn không nên lãng phí tài năng của mình một cách vô ích như vậy!
Mịa nó!
Học sinh ở trên hành lang biết phong cách nghiêm khắc của Phó Thanh Thanh trong giờ học, nên đều vô thức trốn vào trong phòng học, không muốn va chạm gì với Phó Thanh Thanh. Họ lén nhìn gương mặt ngự tỷ xinh đẹp của Phó Thanh Thanh, đoán xem liệu có phải cô đang đi tìm Phó Tử Sâm không?
Lúc này Phó Tử Sâm chỉ mải nghĩ cách bắt chuyện với Phó Xuyên, hoàn toàn không để ý Phó Thanh Thanh đang tiến lại gần. Hắn hạ thấp giọng:
“Anh Phó Xuyên, chuyện lần trước anh dạy em xoa bóp ấy…”
Phó Xuyên chợt nhớ ra:
“Chuyện đó tôi đã viết hết các mẹo vào sổ tay cho cậu rồi mà.”
“Nhưng...em ngốc lắm...học mãi chẳng được…”
“Mẹo đều ở đó, cậu thông minh thế nhất định sẽ học được thôi. Không có cậu xoa bóp trong thời gian ngắn thì Phó Thanh Thanh cũng chẳng chết đâu.”
Phó Xuyên cố ý khen Phó Tử Sâm thông minh, như một cái mũ cao để ngăn lời kế tiép của hắn.
Nhắc đến kỹ thuật xoa bóp này, đó là một ký ức không mấy vui vẻ của Phó Xuyên.
Khi còn sống trong cô nhi viện, cuộc sống của hắn rất khốn khó. Khi ấy, cô nhi viện ở vùng nông thôn không có nhiều trợ cấp, dẫn đến việc trẻ em trong viện thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Vì ở cô nhi viện không có cơ hội học tập, Phó Xuyên không bỏ lỡ bất kỳ người làm từ thiện nào ghé thăm cô nhi viện...cứ quấn lấy họ để học hỏi, như mảnh đất khô hạn khao khát từng giọt nước.
Năm tám tuổi, hắn may mắn gặp được một danh y của bệnh viện Đông Y Đế Đô, đã về quê nghỉ hưu, đến cô nhi viện làm thiện nguyện. Ban đầu, Phó Xuyên không biết danh tính thực sự của vị danh y này, cứ quấn lấy người ta để học tập. May mắn là hắn học nhanh, lĩnh hội nhanh, nhờ những kiến thức cơ bản mà vị danh y này truyền lại, để hắn giúp đỡ ở cô nhi viện, từ đó duy trì cơ hội đi học của mình.
Nếu không có người danh y ấy, có lẽ giờ đây Phó Xuyên chẳng khác gì một kẻ mù chữ! Chứ nói gì đến chuyện đỗ vào trường nhất trung thành phố G để học vẽ? Có lẽ hắn còn chẳng biết sơ lược về bố cục!
“Anh Phó Xuyên, đó là chị năm đấy, sao anh lại có thể nói như vậy được?”
Phó Tử Sâm kinh ngạc nhìn Phó Xuyên.
Hắn không thể tin được rằng những lời tuyệt tình như vậy lại có thể thốt ra từ miệng Phó Xuyên – người từng tôn trọng các chị nhất.
Việc Phó Xuyên không còn tìm cách nịnh nọt Phó gia nữa lại khiến Phó Tử Sâm cảm thấy rắc rối.
Thế này thì Phó Tử Sâm chẳng còn cơ hội nào tốt để hãm hại Phó Xuyên nữa.
Một người không màng bất cứ điều gì, không có điểm yếu, lại là người khó đối phó nhất!
Phó Xuyên đút một tay vào túi, thản nhiên nói:
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, chẳng phải sao?”
Phó Tử Sâm cao 1m78, thấp hơn Phó Anh Xuyêno 1m88 tới 10cm. Đứng quá gần Phó Xuyên để nói chuyện khiến Phó Tử Sâm bất giác cảm thấy không khí có gì đó lạ lùng, hành lang lúc này cũng chỉ còn lác đác vài học sinh.
“Chị năm?!”
Đúng lúc này, Phó Tử Sâm trông thấy Phó Thanh Thanh đứng cách Phó Xuyên không xa, mặt mày tái mét, hoảng hốt kêu lên.
Chết tiệt!
Những lời Phó Tử Sâm và Phó Xuyên vừa nói nãy giờ liệu có bị Phó Thanh Thanh nghe thấy không?
Phó Xuyên quay người lại, thấy sắc mặt Phó Thanh Thanh u ám, hắn chỉ nghĩ rằng Phó Thanh Thanh lại hiểu lầm, bèn nhạt giọng đáp:
“Tôi về lớp đây.”
Dù sao thì Phó Tử Sâm cũng chẳng sao, lại chính hắn tự tìm đến. Với bao nhiêu cặp mắt chứng kiến, Phó Xuyên không sợ bị hiểu nhầm, trừ khi Phó Thanh Thanh cứ cố tình bám riết không buông, gây chuyện thị phi. Đến lúc đó, danh tiếng của vị giáo viên triển vọng nhất trường nhất trung thành phố G này cũng sẽ tiêu tan.
Phó Xuyên không thèm nhìn Phó Thanh Thanh thêm lần nào, bước đi thẳng thừng.
Cứ như thể mọi điều trước đây Phó Thanh Thanh từng làm với hắn, giờ đã bị đảo lộn, vai trò giữa hai người hoàn toàn hoán đổi.
Dù Phó Thanh Thanh có làm gì đi nữa, cũng không thể giành được sự thừa nhận từ Phó Xuyên!