"Đàn em Phó Xuyên, mỗi người đều có khó khăn của mình, nhưng tác phẩm của cậu thực sự chạm đến lòng tôi, nên số tiền cậu kiếm được là hoàn toàn xứng đáng. Đàn chị tin rằng sẽ có ngày càng nhiều người yêu thích tác phẩm của ngươi. Tương lai mà trở thành bậc thầy như Da Vinci thì đừng quên đàn chị nhé."
Thẩm Sơ Đường khoanh tay ra sau lưng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mỉm cười tán dương Phó Xuyên.
Lời nói chân thành, ngập tràn niềm tin.
Rạng rỡ hơn ánh nắng tháng ba, chạm đến lòng người.
Phó Xuyên gật đầu mạnh mẽ:
"Có đàn chị động viên, tôi nhất định sẽ làm được! Tôi cũng tin rằng đàn chị chắc chắn sẽ trở thành Tiểu J.K. Rowling!"
"Hửm? Sao cậu biết ước mơ của tôi là trở thành người như J.K. Rowling, viết ra một tác phẩm nổi danh khắp thế giới như Harry Potter?"
Thẩm Sơ Đường nhớ rằng mình chưa từng nói chuyện này với Phó Xuyên.
"À...thành tựu của J.K. Rowling chắc là giấc mơ của mọi nhà văn thôi, chuyện của người này quá đỗi huyền thoại. Giống như đàn chị ví tôi với Da Vinci, tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà..."
Phó Xuyên vội vàng giải thích.
Thực ra, phép ví von này với Thẩm Sơ Đường là do kiếp trước Phó Xuyên tình cờ nhìn thấy trong một cuốn sách xuất bản của Thẩm Sơ Đường.
Phó Xuyên thuện miệng mà nói, không ngờ rằng Thẩm Sơ Đường vẫn chưa từng tiết lộ với ai.
"Haha."
Thẩm Sơ Đường không nhịn được, mím môi cười khẽ.
Điều đó càng làm Phó Xuyên ngượng ngùng, chỉ biết gãi sau gáy, hai tai ửng đỏ, dưới ánh nắng càng đỏ bừng thêm.
Thẩm Sơ Đường đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập rạo rực của trái tim qua lòng bàn tay, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Đàn em Phó Xuyên, cậu thật sự rất kỳ diệu, nhiều lời vô tình lại nói đúng tâm ý của tôi, giống như một tấm gương trong. Được quen biết cậu, gặp gỡ cậu, thật tốt biết bao.”
Phó Xuyên cũng gật đầu:
“Tôi cũng thấy vậy, được quen biết đàn chị thật là tuyệt vời!”
Khi trở lại lớp học, Phó Xuyên nhận được tin nhắn từ Wechat của Thẩm Sơ Đường.
Giờ đã biết được danh tính thực sự của vị “kim chủ” lớn, Phó Xuyên lập tức đổi biệt danh của kim chủ thành “đàn chị Thẩm”.
Cả hai tài khoản lớn nhỏ của Thẩm Sơ Đường cũng được thêm bạn.
Đàn chị Thẩm:
“Đàn em, nghĩ ra ý nghĩa tên đàn chị chưa? - Cười trộm.”
Đây là câu đố mà Thẩm Sơ Đường đã để lại cho Phó Xuyên trên sân thượng.
Phó Xuyên:
“Biết rồi – tuân lệnh.”
Đêm Qua Mưa Phùn Trời Nổi Gió...xuất phát từ bài thơ Như Mộng Lệnh : Đêm Qua Mưa Phùn Trời Nổi Gió của Lý Thanh Chiếu.
:
Câu tiếp theo là “Giấc nồng không tan men rượu cũ, thử hỏi ai kia đang cuốn rèm, chỉ nghe hải đường vẫn như cũ.”
Hai chữ “Sơ Đường” trong tên của tên của Thẩm Sơ Đường lấy từ bài thơ này.
Phó Xuyên gửi đáp án cho Thẩm Sơ Đường và nhận lại biểu cảm “khen ngợi” từ cô.
“Đàn em, trưa nay đàn chị mời cậu món bánh mì hotdog salad trứng cá muối giới hạn của trường, cậu giúp đàn chị làm chút việc nhé.”
“À? Vậy không hay đâu...đàn chị…”
“Quyết định vậy đi, nếu cậu lo người khác bàn tán lung tung thì kệ họ, thanh giả tự thanh mà.”
“...Được thôi.”
Dù sao thì cũng là kim chủ lớn, Phó Xuyên không dám đắc tội.
“Anh Xuyên, anh giỏi thật đấy…”
Giọng của Phương Khải Uy vang lên bên tai Phó Xuyên như bóng ma.
Phó Xuyên đổ ba vạch đen trên trán:
“Đừng hiểu lầm, tôi với đàn chị đã làm rõ rồi mà…”
“Trong trí nhớ của tôi, anh là người đầu tiên có thể đồng bộ đăng bài với đàn chị. Cho dù hai người không có gì thì cũng đã rất ghê gớm rồi. Trên đường về nhà nhớ cẩn thận, đừng để mấy kẻ ghen ghét cầm dao đâm chết đấy.”
“…”
Sau tiết học thứ ba, Phó Xuyên ngồi trước bàn học, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghĩ xem không biết giữa trưa Thẩm Sơ Đường tìm mình có việc quan trọng gì.
Nếu là những nam sinh khác, có lẽ đã vì mối quan hệ tốt đẹp với Thẩm Sơ Đường mà phổng mũi lên.
Sau khi sống lại một kiếp, Phó Xuyên đã trải qua quá nhiều chuyện, lòng đã phẳng lặng như mặt nước.
Khao khát quá nhiều, tham lam, trông đợi...Những cảm xúc ấy quấn chặt lấy bản thân như chiếc kén, tự trói buộc chính mình, cuối cùng người chịu khổ vẫn là mình.
Giống như trước đây Phó Xuyên từng hy vọng gia đình để ý đến mình nhiều hơn một chút, dù chỉ là một cái nhìn, một khoảnh khắc dịu dàng thôi cũng đủ. Thế nhưng, đó chỉ là ảo tưởng của riêng Phó Xuyên, để rồi hắn bị người Phó gia vứt bỏ phũ phàng.
“Phó Xuyên, có người tìm cậu.”
Lúc này, một bạn cùng lớp gọi hắn.
“Biết rồi.”
Phó Xuyên bước ra khỏi lớp, nhận ra người đến tìm mình là Phó Tử Sâm.
Bản năng khiến Phó Xuyên cảnh giác.
Phó Tử Sâm cúi đầu, khẽ nói:
“Anh Phó Xuyên, anh có thời gian không?”
Nghe nói trên diễn đàn của trường có tin đồn giữa Phó Xuyên và Thẩm Sơ Đường.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của họ trông thật đẹp đôi thì lòng Phó Tử Sâm càng ghen tị, khó chịu!