Chương 39: Tay Tôi Bẩn 2

Reng reng reng.

Tiếng chuông vang lên.

Phó Xuyên xoay người trở về lớp.

Khoảnh khắc đó, Phó Thanh Thanh cảm nhận rất rõ sự bất lực của bản thân.

Cô ta không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Xuyên rời đi.

Thì ra một Phó Xuyên không nghe lời thậm chí còn coi thường Phó Thanh Thanh lại khó khống chế như thế.

Cô ta nhận ra bản thân không hề vui như mình tưởng, dù rằng đây toàn là những điều mà Phó Thanh Thanh hy vọng nó xảy ra.

Vì sao chứ?

Chẳng lẽ trong lúc không để ý, Phó Thanh Thanh đã thật sự nảy sinh tình chị em với Phó Xuyên rồi sao? Hơn nữa cô ta còn không hề nhận ra?

Tiết học chuyên ngành bắt đầu, Phó Xuyên chuẩn bị xong hết các công cụ cần thiết, sau đó cầm bút nghiêm túc vẽ về đề tài mà Phó Thanh Thanh đưa ra.

Cuối cùng, Phó Thanh Thanh không thể khống chế nổi ánh mắt của mình nữa, khẽ liếc nhìn dáng vẻ tập trung vẽ tranh của Phó Xuyên, không thể không thừa nhận rằng...

Phong thái khi vẽ tranh của Phó Xuyên thật sự rất đẹp.

Vừa chuyên chú lại tràn ngập sự quyết đoán, hệt như các bậc thầy điêu luyện.

Quan trọng nhất là tác phẩm của Phó Xuyên rất hoàn mỹ, làm Phó Thanh Thanh không biết bắt lỗi ở đâu.

Dù đứng từ góc độ của người xem hay của giám khảo thì việc chiêm ngưỡng tác phẩm của Phó Xuyên cũng là một trải nghiệm vô cùng mãn nhãn.

Tế bào nghệ thuật trong cơ thể của Phó Thanh Thanh không ngừng kêu gào, mong chờ được ngắm tác phẩm của hắn.

Đây không phải là cảm giác của chị gái dành cho em trai.

Mà là cảm giác của một người yêu thích nghệ thuật muốn nhìn thấy tác phẩm do thần tượng tự tay vẽ ra.

Không chỉ Phó Thanh Thanh mà những bạn học khác trong lớp cũng đang len lén quan sát Phó Xuyên.

Thứ nhất là vì Phó Xuyên rất đẹp trai.

Thứ hai là vì mối quan hệ giữa Phó Xuyên và Thẩm Sơ Đường khá tốt.

Mà thứ ba......Học sinh của chuyên ngành nghệ thuật rất dễ nhận ra điểm thứ ba này.

Đó là việc thực lực hiện tại của Phó Xuyên đã tiến bộ vượt bậc, hoàn toàn không cùng một cấp với bọn họ nữa.

Mọi người đều là học sinh lớp 12 chuyên ngành nghệ thuật của trường Trung học phổ thông số 1 tại thành phố G, ban đầu lúc Phó Xuyên vượt qua kỳ thi do trường tổ chức và chuyển tới lớp họ, cả đám không khỏi bàn tán xôn xao, tò mò không biết hắn là thần thánh phương nào mà lại thi đậu được kỳ thi khó nhằn đó, nên cũng có thử nghiên cứu về tác phẩm của hắn.

Lúc ấy chênh lệch giữa Phó Xuyên và bọn họ không lớn, hắn còn là trẻ mồ côi không cha không mẹ, chứng tỏ người ta không hề đi “cửa sau” vào trường. Lúc ấy cả đám còn lén nói móc rằng Phó Xuyên dựa vào đâu mà dám chuyển trường đột xuất, phá vỡ truyền thống của trường Trung học Số Một tại thành phố G như vậy chứ?

Nhưng bây giờ...Hình như họ đã dần hiểu được suy nghĩ của hiệu trưởng rồi.

Thiên phú của Phó Xuyên rất cao, chỉ cần cho hắn một sân khấu, một cơ hội để trưởng thành, vậy tốc độ tiến bộ của hắn sẽ hoàn toàn vượt xa những học sinh nghệ thuật “phát triển” bằng tiền tài như họ ngay!

Sau khi hoàn thành đề tài được giao, Phó Xuyên không kịp thở phào đã gấp rút chuyển sang tác phẩm tiếp theo.

Bức tranh kế này chính là tác phẩm Phó Xuyên mong ngóng được dồn hết linh cảm và nhiệt huyết để vẽ ra nhất hiện tại!

Hoa phượng nở rộ, ánh nắng chan hòa, thảm cỏ xanh rì, thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn lên, gió nhẹ khẽ phất qua lọn tóc, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, trong ánh mắt da diết mang theo cảm xúc dịu dàng và say đắm...

Nương theo linh cảm mãnh liệt không ngừng phun trào, thoắt cái Phó Xuyên đã hoàn thành xong tác phẩm!

Chờ đến khi buông bút vẽ, Phó Xuyên mệt nhoài ngả người ra lưng ghế, liên tục thở phì phò.

Lúc này hắn mới phát hiện ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình.

“Sao...sao vậy?”

Bị các bạn học nhìn chằm chằm như thế, Phó Xuyên không khỏi sởn hết cả tóc gáy.

“Á đù! Anh Xuyên, cậu đỉnh vãi luôn á! Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể hoàn thành tận hai bức vẽ, hơn nữa bức nào cũng đều rất xịn xò...Cậu là quái vật chứ không phải người nữa rồi!”

Phương Khải Uy là người đầu tiên rống lên.

Trong giọng nói của hắn ta tràn ngập cảm xúc khen ngợi, kinh ngạc và kích động!

Trước kia sao hắn ta lại không nhận ra Phó Xuyên đỉnh như vậy chứ?

Phương Khải Uy, mày mù con mẹ nó rồi! Đúng là có mắt không thấy Thái Sơn mà!

"Có cảm hứng rồi."

Trong tình huống bình thường, dù có giỏi đến đâu thì Phó Xuyên cũng không thể vẽ nhanh đến vậy.

Những chi tiết vẫn cần phải trau chuốt thật kỹ.

Lần này, bức họa của Thẩm Sơ Đường được vẽ liền một mạch, không chút ngừng nghỉ.

Cảm giác lâng lâng, nguồn cảm hứng vô hạn, thật tuyệt vời!

Đó là khoảnh khắc mà mỗi họa sĩ đều hằng ao ước!

"Anh Xuyên, bức tranh này là cây phượng của trường mình phải không?"

"Anh Xuyên, thiếu nữ trong tranh là ai vậy?"

"Ngốc quá, chắc chắn là đàn chị Thẩm rồi, chẳng lẽ là cậu sao?"

"Huhuhu, Phó Xuyên ơi, tôi thầm mến cậu lâu lắm rồi, cho tôi một cơ hội được không?"

Trong lớp, các học sinh đều coi Phó Xuyên là thần tượng.