Chương 23: Phân Biệt Đối Xử 1

Phó Thanh Thanh nghĩ rằng nói vậy sẽ khiến Phó Xuyên sợ hãi.

Không ngờ cô ta lại nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Phó Xuyên.

Kinh ngạc vì Phó Thanh Thanh lại vô liêm sỉ và bất chấp thủ đoạn tới vậy!

Kiếp trước, Phó Thanh Thanh cùng lắm chỉ không thèm để ý đến Phó Xuyên thôi.

Kiếp này, xem như Phó Xuyên đã nhìn thấu bộ mặt thật của Phó Thanh Thanh rồi.

Sau khi bỏ đi bộ lọc người thân, bề ngoài trông Phó Thanh Thanh có vẻ là người xinh đẹp, lạnh lùng, thanh cao nhưng thực chất lại là một kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích!

Cảm xúc trong mắt Phó Xuyên đã khiến Phó Thanh Thanh bình tĩnh lại.

Và chính cô ta cũng không dám tin những lời vừa rồi là do chính mình miệng nói ra.

Buộc tội người khác bằng những lời nói không có căn cứ, cưỡng chế yêu cầu người ta phải nói thật, đối tượng còn là đứa em trai mà trước đây Phó Thanh Thanh không hề quan tâm...

Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, ngay lúc Phó Thanh Thanh tính nói gì đó xoa dịu tình hình, Phó Xuyên thình lình lên tiếng:

“Nếu bây giờ tôi mở máy tính lên và sự việc hoàn toàn không như những gì cô Phó nói thì liệu cô Phó có chịu xin lỗi tôi không?”

Phó Xuyên chẳng thèm tức giận, vì người nhà họ Phó không đáng để hắn làm vậy, hắn chỉ bình tĩnh đặt ra yêu cầu với giọng điệu lạnh như băng.

Phó Thanh Thanh loáng thoáng cảm nhận được Phó Xuyên ngày càng xa cách mình, có điều hiện tại cô ta đã không còn đường lui, chỉ đành thuận theo ý của Phó Xuyên:

“...Được, nếu tôi đổ oan cho cậu, tôi sẽ xin lỗi cậu!”

Lúc này Phó Xuyên mới nhường chỗ.

Phó Thanh Thanh mở màn hình máy tính lên, đập vào mắt là tác phẩm của Phó Xuyên. Đúng là Phó Xuyên không làm điều gì bất hợp pháp cả, chỉ đơn giản là đang vẽ tranh thôi.

Tác phẩm vẫn hoàn mỹ, không chê vào đâu được giống lúc trước, phải nói là sinh động như thật.

Thiếu nữ loli với đôi mắt đỏ rực, mái tóc đen tuyền, thần sắc cao quý, ánh mắt lạnh lùng xem thường chúng sinh, đôi khuyên tai chạm trổ hoa văn tinh xảo nổi bật dưới ánh trăng chiếu rọi khắp thế gian.

Phó Thanh Thanh hít sâu một hơi mới quay sang nhìn Phó Xuyên:

“Xin lỗi, Phó Xuyên, vừa rồi...chỉ là mấy lời giận lẫy trong phút nóng giận.”

Nếu là trước đây, Phó Thanh Thanh chẳng cần giải thích, thậm chí còn không cần xin lỗi làm gì. Bởi Phó Xuyên sẽ tha thứ và dung túng cho cô ta vô điều kiện.

Nhưng nay đã khác xưa, Phó Thanh Thanh không phải đồ ngốc. Cô ta có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng sự xa cách và lạnh nhạt từ phía Phó Xuyên.

Phó Thanh Thanh...đành phải cúi đầu xin lỗi, với tư cách chị gái đối với em trai.

Phó Xuyên lạnh lùng trả lời:

“Sau khi rời khỏi đây thì đừng có nói lung tung. Chắc cô Phó cũng không muốn chuyện mình hiểu lầm học sinh bị cả trường trung học phổ thông số 1 thành phố G biết đâu nhỉ?”

“...Phó Xuyên, nếu muốn luyện tập thì sao không luyện ở nhà mà phải đến trường?”

“Nhà có thiết bị đâu mà luyện?”

Phó Xuyên suýt bật cười thành tiếng. Người chị năm máu mủ ruột rà này thực sự chẳng biết tí gì về hoàn cảnh của Phó Xuyên cả. Câu hỏi ngớ ngẩn như vậy mà cô ta cũng thốt ra được.

Phó Xuyên từng nghĩ Phó Thanh Thanh xem như cũng thông minh, giờ mới thấy là do lớp lọc tình thân quá dày thôi!

“...”

Phó Thanh Thanh cứng họng, không nói nên lời. Tới cả mấy thứ như điện thoại thông minh hay máy tính họ còn chẳng thèm mua cho Phó Xuyên, nói gì đến máy tính bảng, bảng vẽ điện tử, bút vẽ điện tử chứ.

Họ chỉ mua cho Phó Xuyên đúng một bảng vẽ bình thường, còn nghĩ như vậy là đủ dùng rồi.

“Phó Xuyên, tôi biết có thể trong lòng cậu vẫn còn thấy oán hận, nhưng hiện cậu đã là học sinh cuối cấp, đang ở giai đoạn quan trọng chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nếu sử dụng những thiết bị điện tử đó rồi học hư, điểm số tụt dốc thì sao? Bọn tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu...”

Phó Thanh Thanh lại tiếp tục bày ra dáng vẻ của một người cô tốt, một người chị tốt, nghiêm túc khuyên bảo Phó Xuyên.

Phó Xuyên cười khẩy:

“Đến cả trường học còn biết trang bị những thứ này cho học sinh mỹ thuật bọn tôi sử dụng mà chị lại sợ tôi học hư hả? Cô giáo Phó, tôi thấy là do trong lòng chị sợ tôi tiêu xài quá nhiều tiền của nhà họ Phó mới đúng!”

“Cậu đang nói cái gì vậy hả Phó Xuyên? Nhà chúng tôi cho cậu ăn, cho cậu ở, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ tốt với cậu sao? Nếu không có nhà họ Phó thì giờ cậu còn đang ở trong trại trẻ mồ côi đấy! Làm gì có cơ hội được học ở ngồi trường tốt như trường số 1 của thành phố G! Nếu bọn tôi sợ tốn tiền thì đã không đưa cậu về ngày ngay từ đầu rồi!”