Chương 22: Bớ, Đề Này Khó Quá Em Không Biết Làm 2

Đúng là bên trên có người quen dễ làm việc hơn hẳn...Chỉ cần một câu bảo đảm của Thẩm Sơ Đường thôi là sau này Phó Xuyên có thể thoải mái mượn dùng phòng máy để vẽ tranh rồi. Thế này thì chuyện nhận đơn và hoàn thành nhiệm vụ chủ thuê giao phó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trước mắt Thẩm Sơ Đường chưa có liên hệ Phó Xuyên với Một Họa Sĩ Chuyên Vẽ Hàng Cấm Không Đứng Đắn.

Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp tới vậy chứ?

Phó Xuyên đã đồng ý với Thẩm Sơ Đường khi nào thi đại học xong sẽ nhận lời làm hoạ sĩ truyện tranh chuyển thể từ tiểu thuyết của Thẩm Sơ Đường

Nhưng chỉ có một mình Phó Xuyên thôi chưa đủ...Cần tìm thêm vài trợ thủ đắc lực nữa.

Trong đầu cô chợt hiện lên Một Họa Sĩ Chuyên Vẽ Hàng Cấm Không Đứng Đắn có phong cách lẫn chất lượng cực kỳ phù hợp với Phó Xuyên...Nếu có thể mời chào người ấy về hợp tác với Phó Xuyên, cùng giúp Thẩm Sơ Đường hoàn thành bản truyện tranh thì tuyệt quá.

Không biết Một Họa Sĩ Chuyên Vẽ Hàng Cấm Không Đứng Đắn có chịu không nữa…

Đương khi Phó Xuyên cặm cụi vùi đầu làm việc trong phòng máy…

Trùng hợp thế nào, Phó Thanh Thanh cũng đang đi tìm thầy Lý mượn chìa, thấy cửa phòng máy không khóa, cô ta khẽ “Hửm” một tiếng, sau đó ló đầu vào hỏi:

“Thầy Lý ơi, thầy có ở đây không? Tôi muốn mượn chìa khoá của phòng đa phương tiện…”

Cũng vì vậy mà cô ta đã bắt gặp Phó Xuyên:

“Phó Xuyên, sao cậu lại ở đây?”

Phó Thanh Thanh khẽ cau mày, trong lúc nghỉ trưa, phòng máy sẽ được khóa lại, không cho người ngoài sử dụng cơ mà.

“Có việc.”

Phó Xuyên không ngờ lại chạm mặt Phó Thanh Thanh ở đây. Hiện tại cậu không muốn nói nhiều với Phó Thanh Thanh, thay vào đó là tập trung tinh thần vùi đầu vào sáng tác. Dù sao Phó Xuyên cũng đâu có lẻn vào, là quang minh chính đại tiến vào dưới sự đồng ý của giáo viên đấy, nên là Phó Thanh Thanh không thể kiếm chuyện với hắn đâu.

Phó Thanh Thanh nhìn Phó Xuyên bận bịu làm việc, thầm đoán chắc Phó Xuyên đã mượn chìa khóa từ chỗ thầy Lý...Kể cũng lạ, Phó Thanh Thanh biết rất rõ con người thầy Lý, thầy ấy chưa bao giờ cư xử dễ dãi với học sinh cả, bởi lỡ bọn nó gây ra chuyện rắc rối gì thì phiền phức to. Hay Phó Xuyên lén để lộ thân phận cậu chủ nhà họ Phó cho thầy Lý biết? Bởi thầy Lý cũng sẽ nhún nhường vài phần trước quyền thế mà.

Nếu là trước kia, chắc chắn Phó Thanh Thanh sẽ lập tức xoay người đi tìm thầy Lý hỏi cho ra lẽ, một khi Phó Xuyên dám dùng tới thủ đoạn đó, chắc chắn sẽ bị mấy cô chị rầy la một chập! Nhưng lần này...Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Phó Thanh Thanh lại tiến lên vài bước, nhìn xem tác phẩm của Phó Xuyên.

“Chị làm gì vậy?”

Phó Xuyên tức tốc tắt màn hình, cảnh giác nhìn Phó Thanh Thanh.

“Lẽ nào cậu đang làm chuyện bất chính gì đó, không thể để lộ ra ngoài? Cho tôi xem thử một chút cũng không được luôn sao?”

Thấy vậy, Phó Thanh Thanh ngày thường khác lãnh đạm cũng bị chọc cho nổi điên. Phó Xuyên nghĩ Phó Thanh Thanh cô đây là loại người gì? Mới nãy còn bình tĩnh ngồi vẽ, Phó Thanh Thành vừa lại gần thì lập tức tắt màn hình, rõ ràng là đang đang đề phòng Phó Thanh Thành chứ còn gì nữa?

“Cô Phó à, đây là việc riêng của cá nhân tôi, thầy Lý đang ngồi ở văn phòng đó, cô muốn tìm thì quá bên đó xem thử đi.”

Nếu chỉ là những bức tranh bình thường thì thôi, nhưng đây là tranh cần giao lại cho chủ thuê, theo hợp đồng thì nó thuộc về quyền riêng tư của mỗi cá nhân. Tới cả Phó Xuyên mà muốn đăng tranh vẽ lên trang cá nhân của mình cũng phải chờ bên thuê công bố bức tranh với mọi người cũng như nhận được sự cho phép của bên thuê thì mới được làm đấy.

Lỡ Phó Thanh Thanh nhìn thấy tác phẩm của Phó Xuyên, sau đó ra ngoài nói lung tung, Phó Xuyên lại không muốn nói cho người nhà họ Phó biết chuyện hắn lén lên mạng nhận đơn vẽ…

Chẳng may sự việc truyền tới tai chủ thuê, chọc cho đối tác tốt như vậy tức giận bỏ đi, vậy thì Phó Xuyên biết tìm ai khóc than đây?

Đời mà, không sợ việc lớn, chỉ sợ chuyện bất thình lình.

Phó Xuyên không thể hiểu nổi, rõ ràng trước giờ Phó Thanh Thanh có thèm quan tâm đến chuyện của hắn đâu.

Hơn nữa dạo này, Phó Xuyên lúc nào cũng cố gắng chiều theo ý của Phó Thanh Thanh, không trông mong gì vào người nhà họ Phó, không xem họ như chị của mình, càng không quỵ lụy giống con chó vẫy đuôi mừng chủ nữa với họ nữa.

Đó chẳng phải là điều Phó Thanh Thanh muốn sao? Tự dưng giờ lại quay qua chỉ tay năm ngón đủ điều với Phó Xuyên là sao? Phiền phức quá đi mất!

Phó Thanh Thanh có thể cảm nhận được ánh mắt không có chút tin tưởng nào của Phó Xuyên, thế là nghiêm mặt cất lời: “Phó Xuyên, hiện tại tôi nghi ngờ cậu lén dùng máy tính của trường làm chuyện bất hợp pháp, tôi yêu cầu cậu lập tức mở máy lên cho tôi kiểm tra!”

Nếu xô nước bẩn này mà hắt trúng Phó Xuyên, rồi vô tình bị làm rùm beng lên, chắc chắn hắn sẽ bị đuổi khỏi trường trung học phổ thông số 1 của thành phố G.

Phó Thanh Thanh không tin hắn không sợ...Để xem rốt cuộc Phó Xuyên đang làm gì, sao lại phải giấu giếm, còn ra vẻ thần bí tới vậy! Đến cả Phó Thanh Thanh cô đây cũng không được phép nhìn ư? Vậy nhất định là đang làm chuyện xấu! Chắn chắn không sai!