Một năm thôi mà, Thẩm Sơ Đường chờ nổi!
“Cảm ơn đàn chị đã tin tưởng, nếu sau này đàn chị đổi ý nhớ báo sớm cho tôi biết, tôi hiểu mà.”
Nếu đã nói đến nước này, Phó Xuyên cũng không tiện từ chối nữa. Với cả Phó Xuyên cũng đang thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền.
Sau kỳ thi đại học, hắn định lập tức cắt đứt quan hệ với nhà họ Phó, thế nên nếu muốn vào đại học thì phí sinh hoạt, học phí...Đủ loại chi phí cộng lại sẽ thành con số không hề nhỏ.
Nếu nhà xuất bản phụ trách bản truyện tranh cải biên từ tiểu thuyết của Thẩm Sơ Đường trả đủ tiền lương cho Phó Xuyên, hắn cũng rất vui lòng làm công cho cô.
Kiếm tiền của ai mà chẳng như nhau, đúng không?
“Được, cứ quyết định vậy đi.”
Sau khi giải quyết xong tâm sự đè nặng trong lòng, Thẩm Sơ Đường uể oải ngáp dài, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy vậy, Phó Xuyên lặng lẽ cất sách tiếng Anh vào cặp, đổi sang sách Toán nghiền ngẫm công thức.
Thời gian cứ thế trôi qua, chợt có thứ gì đó mềm mềm dựa vào vai Phó Xuyên.
Hửm?
Phó Xuyên vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh. Thẩm Sơ Đường đã ngủ thiếp đi, một bên mặt tựa vào vai Phó Xuyên, miệng mấp máy lẩm bẩm gì đó, dễ thương như một chú mèo con.
Mùi hương thoang thoảng toả ra từ tóc cô tràn vào mũi Phó Xuyên…
Khụ khụ!
Phó Xuyên xấu hổ cắm mặt vào quyển sách toán, trong đầu như có hàng nghìn chữ vl lướt qua như bay.
Bớ, đề này khó quá, em không có biết làm!
Mãi tới khi xe buýt đến trạm trường Trung học Phổ thông số 1 thành phố G, Phó Xuyên thấy Thẩm Sơ Đường không có dấu hiệu gì gọi là sắp tỉnh, đành phải mở miệng gọi:
“Đàn chị, chúng ta đến nơi rồi, dậy…”
"Hả? Bữa xế hôm nay là bánh kem dâu tây sao?"
Thẩm Sơ Đường mơ màng tỉnh lại, đưa tay dụi mắt.
Phó Xuyên không rảnh để ý xem Thẩm Sơ Đường đã tỉnh hẳn chưa, chỉ lo kéo vội Thẩm Sơ Đường xuống khỏi xe buýt.
Khoảnh khắc bị gió phả vào mặt, Thẩm Sơ Đường mới bừng tỉnh, cũng lập tức nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy, thế là lại luống cuống xin lỗi Phó Xuyên:
“Đàn em Phó Xuyên, thật ngại quá, tôi lỡ ngủ quên mất…”
Phó Xuyên phẩy tay:
“Không sao đâu ạ.”
Sau đó, Thẩm Sơ Đường tìm đại một lý do, chớp thời cơ chạy biến. Nếu hôm qua không thức trắng đêm viết bản thảo cho kịp hạn nộp thì Thẩm Sơ Đường đã chẳng mệt đến độ ngủ quên trên xe buýt, còn vô thức tựa đầu vào vai Phó Xuyên nữa.
Mong rằng chuyện này sẽ không gây ra rắc rối không đáng có cho hắn.
“Kỳ thật đàn chị cũng đáng yêu ghê…”
Phó Xuyên chỉ đơn giản là đang đánh giá một người con gái dựa trên góc nhìn của đàn ông, hoàn toàn không có suy nghĩ dư thừa gì khác.
Không biết sau này đoá hoa yêu kiều ấy sẽ rơi trúng nhà nào nữa.
Chắc anh chàng nào kiếp trước cứu cả dải ngân hà thì kiếp này mới may mắn cưới được Thẩm Sơ Đường về làm vợ quá.
Sau khi học hết các tiết buổi sáng, Phó Xuyên ngồi gặm bánh mì uống sữa chua, xong xuôi lại ngựa quen đường cũ chạy đi tìm giáo viên quản lý phòng học để mượn chìa khóa phòng mỹ thuật.
Nhưng lần này có năn nỉ cỡ nào giáo viên cũng không cho mượn, còn nhìn Phó Xuyên bằng ánh mắt hoài nghi:
“Trò Phó Xuyên, đợt trước em nói có chuyện gấp cần dùng tới máy tính nên tôi mới cho em mượn, lần này em định lấy cớ gì đây? Giờ em đã là học sinh cuối cấp rồi, lý ra phải dốc toàn lực nghiêm túc học hành, cố gắng thi đậu một ngôi trường đại học tốt mới phải, đừng ở đó lo ra nữa.”
Hầy, quả nhiên cùng một cách không thể dùng lại lần hai mà…
Thấy thái độ của giáo viên quản lý quá nghiêm khắc, Phó Xuyên không còn cách nào, chỉ đành chờ tới lúc tan học tìm cơ sở dạy vẽ nào đó đặng bỏ tiền thuê thiết bị của họ vậy.
Dù thế nào cũng phải hoàn thành cho xong nhiệm vụ chủ thuê giao...Tiếc là phí phạm cả một buổi trưa, thôi thì về lớp ôm sách học tiếp vậy.
“Thầy Lý ơi, thầy có thể cho đàn em Phó Xuyên mượn chìa khoá được không? Em ấy thật sự có chuyện quan trọng cần giải quyết mà, em có thể đứng ra làm chứng cho em ấy.”
Một giọng nói lanh lảnh, trong trẻo vang lên. Thẩm Sơ Đường ôm tài liệu trong tay, mặt đeo kính, chủ động mở miệng xin xỏ giúp Phó Xuyên.
Vừa thấy Thẩm Sơ Đường, biểu cảm trên mặt thầy Lý tức khắc thay đổi, gương mặt nghiêm nghị, cứng rắn khẽ buông lỏng, thậm chí còn nhìn rõ cả mấy nếp nhăn nơi khóe mắt, giọng cũng dịu hẳn:
“Nếu trò Thẩm tình nguyện đứng ra bảo đảm cho trò Phó Xuyên...vậy trò Phó Xuyên này, mong em sẽ không phụ lòng tin của bọn tôi, với cả tuyệt đối đừng làm hư thiết bị trong phòng học đấy.”
“Dạ! Cảm ơn thầy! Cảm ơn đàn chị!”
Đây là lần đầu tiên Phó Xuyên bắt gặp dáng vẻ này của thầy Lý, đồng thời cũng lấy được chìa khoá phòng máy như ý nguyện, thế là vui vẻ đi ra khỏi văn phòng.
Sau đó Phó Xuyên đứng bên ngoài chờ Thẩm Sơ Đường bước ra, lúc này mới trịnh trọng cảm ơn cô lần nữa.
Thẩm Sơ Đường xua tay:
“Đúng lúc tôi tới nộp tài liệu cho thầy Lý thôi, cứ xem như trả ơn đã cho tôi mượn vai gối đầu nghỉ ngơi trên xe buýt đi. Phải rồi, cậu mượn chìa khoá phòng máy làm chi?”
“Tính vẽ mấy bức thôi ạ, hì hì.”
“Ồ, thế cậu đi nhanh đi, giờ nghỉ trưa ngắn lắm, đừng lãng phí.”
“Tôi biết rồi, đàn chị.
Phó Xuyên quay người chạy thẳng tới phòng máy vẽ tranh.