Chương 20: Đàn Chị Là Người Đầu Tiên 2

Đừng bảo là vì Phó Xuyên đẹp trai nên thu hút được Thẩm Sơ Đường đó nhé? Ha ha ha...

Phó Xuyên còn chưa tự cao tự đại cỡ đó, một hoa khôi xinh đẹp lại tài giỏi, cộng thêm nhà có điều kiện như Thẩm Sơ Đường, muốn kiểu đàn ông gì má không có, đúng không?

Kiếp trước, Thẩm Sơ Đường và Phó Xuyên là hai đường thẳng song song, thế thì vì lý do gì mà kiếp này Thẩm Sơ Đường lại chủ động tiếp xúc với Phó Xuyên?

Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bước sau khi sống lại?

“Bởi vì...tôi muốn tìm người giúp tôi làm một chuyện.”

Thẩm Sơ Đường hít một hơi thật sâu, gom hết can đảm mơ miệng:

“Đàn em Phó Xuyên, tôi muốn mời cậu làm họa sĩ đảm nhận truyện tranh được chuyển thể từ tiểu thuyết của tôi!”

“Hả?”

Phó Xuyên có nghĩ nát óc cũng không ngờ cô sẽ trả lời thế này.

“Tôi...đàn chị à, chị là một tác giả có tiếng, hẳn có rất nhiều studio tranh nhau giành quyền cải biên tác phẩm của chị mà, tại sao chị lại chọn tôi...”

“Phải là cậu mới được!”

Thẩm Sơ Đường khẽ mím môi, trong mắt lóe lên tia sáng, không chờ Phó Xuyên nói hết câu đã vội vàng cắt ngang.

Một câu năm chữ đầy đơn giản, lại toát lên quyết tâm của Thẩm Sơ Đường...Không phải Phó Xuyên thì không được!

“Đàn em Phó Xuyên, chỉ mình cậu mới có khả năng làm chuyện này thôi, tôi tin cậu!”

Dưới ánh mặt trời rọi qua lớp cửa kính xe buýt, góc nghiêng tuyệt mỹ của thiếu nữ như tỏa sáng lấp lánh, khiến trái tim người ta loạn nhịp.

Cảm giác được người khác tín nhiệm, kiên quyết chọn mình khiến tâm trí Phó Xuyên có hơi bay bổng. Từ bé đến lớn, chưa một ai nhìn Phó Xuyên bằng ánh mắt kiên định tới vậy, cũng không có ai tin tưởng giao cho Phó Xuyên đi làm một chuyện gì đó, càng không có người nào nói với Phó Xuyên rằng chỉ mình hắn mới có khả năng hoàn thành.

Đàn chị...là người đầu tiên.

Thẩm Sơ Đường quên kiềm giọng xuống, kết quả là thu hút mọi ánh nhìn của các hành khách trong xe. Khi thấy trai xinh gái đẹp là Phó Xuyên và Thẩm Sơ Đường ngồi sát cạnh nhau, họ không khỏi cảm khái...

Tuổi trẻ tuyệt thật đấy!

Thẩm Sơ Đường cũng lập tức nhận ra phản ứng của mình ban nãy có hơi quá, lúng túng ho khan vài tiếng, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Phó Xuyên im lặng một lúc mới nói:

“Đàn chị, có thể cho tôi biết lý do tại sao chị lại chọn tôi không?”

“Trước kia tôi từng xem qua tranh cậu vẽ...phong cách của cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi. Đúng, so với những họa sĩ chuyên nghiệp khác, tác phẩm của cậu vẫn còn rất non nớt, nhưng trong đó lại hienj hữu một thứ mà rất nhiều người khác không có, tóm lại chỉ có đúng ba chữ thôi...Tôi rất thích.”

Thích tác phẩm của hắn, nên mới muốn để hắn trở thành họa sĩ cải biên cho tác phẩm của mình...

Còn lý do gì quan trọng hơn điều này nữa sao?

Đó là tác phẩm mà Thẩm Sơ Đường dốc hết tâm huyết, sức lực để sáng tạo nên, được cô yêu thương như con, vì vậy mới muốn tìm cho nó một họa sĩ truyện tranh phù hợp nhất, còn nguyên do gì hợp lý hơn điều này nữa chứ.

Phó Xuyên không ngờ Thẩm Sơ Đường lại để ý tới mình sớm như vậy.

Tuy cảm thấy rất vui, nhưng lý trí lại đưa ra lời khuyên trái ngược, cuối cùng Phó Xuyên khẽ lắc đầu.

“Xin lỗi đàn chị, năm nay tôi phải tham gia thi đại học, không có thời gian rảnh giúp chị vẽ truyện tranh cải biên...”

Chuyện lên diễn đàn nhận đơn vẽ tranh giúp người thuê ấy, suy cho cùng cũng chỉ là một bức tranh, chỉ cần hai bên hài lòng là được, không tốn quá nhiều thời gian.

Nhưng truyện tranh chuyển thể thì khác vì nó rất dài. Đặc biệt là với những tác phẩm có tiếng như của Thẩm Sơ Đường, lỡ đâu bản truyện tranh cũng nổi lên thì khả năng cao sẽ phải đăng liên tục nhiều kỳ trong vài năm.

Nếu chờ lên đại học, có thời gian rảnh, Phó Xuyên sẽ cân nhắc thử xem, nhưng hiện đang là giai đoạn chạy nước rút trước kỳ thi đại học, cực kỳ quan trọng, Phó Xuyên không muốn đánh mất tương lai của mình.

Đời này, Phó Xuyên sẽ cố gắng trở thành một kẻ vị kỷ đầy tinh tế, tiền đồ mới là thứ quan trọng nhất, không thể vì thiện cảm nhất thời của người khác mà chôn vùi tương lai của bản thân, bởi nếu làm vậy thì có khác gì tên ngốc ngu như bò ở kiếp trước đâu?

Thẩm Sơ Đường nhỏ giọng hỏi:

“Cậu nói thế nghĩa là đồng ý rồi hả?”

“Gì cơ?”

Phó Xuyên hoang mang.

Này...

Lời từ chối của hắn...Rõ ràng lắm mà nhỉ?

“Tôi không yêu cầu cậu trở thành họa sĩ cho tôi trong giai đoạn cuối cấp ba này đâu, chỉ cần sau thi đại học là được, đúng không?”

Thẩm Sơ Đường rất thích nhân tài như Phó Xuyên, nên sẽ không có chuyện ép Phó Xuyên nhận lời làm hoạ sĩ truyện tranh cho mình ngay trong giai đoạn nước rút này.

Thế thì...chờ thi đại học xong vậy.

Đợis khi nào Phó Xuyên thi đậu đại học hắn mơ ước, có nhiều thời gian rảnh là được!

Phó Xuyên mím môi:

“Nếu thế sẽ phải chờ tận một năm lận đấy.”

“Tôi chờ được.”

Thẩm Sơ Đường không chút do dự mở miệng.

Dù sao cô cũng nhắm chuẩn Phó Xuyên rồi.